Khi yêu thương không trọn vẹn

Chị ngồi thụp xuống rồi khóc rấm rứt, những giọt nước mắt như bị dồn nén quá lâu, cho những nỗi đau tích tụ lại quá lâu nay có dịp chực trào. Hạnh phúc của chị! Cái Hạnh phúc mà chị nâng niu gìn giữ giờ đã vỡ tan như bong bóng mưa đầu hạ.


***


Đầu hè, đi dọc con đường Ngô Quyền màu tím bằng lăng rợp cả một góc trời. đâu đó phẳng phất mùi hoa sữa ra hoa sớm lại nồng nàn dịu nhẹ. Giọt nước mắt lại nóng hổi rơi trên má chị, gò má đã sạm đen vì nắng, gió vì những nhọc nhằn bon chen nơi cuộc sống xô bồ. Cái áo chị mặc nhàu nhỉ, nhàu như chính cuộc đời nhiều mảnh vá không lành lặn của chị.


Đã lâu lắm rồi kể từ lần gặp anh tình cờ ngày hôm ấy chị không về với biển, Biển chiều nay rì rào những con sóng vỗ, nền cát trắng xóa. Đã có lúc chị ngỡ mình sẽ luôn bình an trước biển, nhưng hình như lần này, ngay cả khi đang đứng trước đại dương mênh mông, những con sóng cũng không thể nào xoa dịu cái nỗi đau đang làm con tim chị nhức nhối.


Anh đến với chị tình cờ khi chị cùng đoàn đi picnic. Chị ngây ngô vẽ hình trái tim lên cát rồi cười thích thú khi bị sóng biển cuốn trôi. Sau này yêu nhau rồi anh bảo anh ấn tượng bởi nụ cười ấy. Nụ cười hiền khỏe khoắn như của người con xứ biển.


Chị sinh ra ở vùng quê nghèo, sáng sáng nghe mùi mạ non thơm lừng và mùi cuống rạ ngai ngái khi mùa gặt vừa xong.


Chị thừa hưởng từ mẹ nét dịu dàng nữ tính, có vẻ gì đó cam chịu của một người phụ nữa nông thôn. Chiều mưa Ba bỏ mẹ con chị đi theo một người đàn bà khác.. ánh mắt chị hằn lên chút lửa căm hờn người đàn ông đó mỗi khi chị nhắc tới hạnh phúc gia đình...


Có lẽ chị sẽ còn mất niềm tin nhiều như thế cho đến lúc gặp anh. Anh! Quan tâm, không vồ vập, ăn nói trầm tĩnh, nhẹ nhàng nhưng bên anh chỉ thấy tin cậy thật nhiều. Chị yêu anh nhưng chưa một lần dám nói, từ chối lời tỏ tình của anh sau hơn hai năm anh theo đuổi... chỉ vì chị sợ... Vết thương của mẹ mình lại sẽ mang.


Và rồi chị cũng gật đầu anh khi đôi mắt mẹ đỏ hoe và mái tóc dài của Mẹ ngày càng nhiều hơn sợi bạc...


Ngày chị về làm dâu, mẹ chồng nhìn chị như một người xa lạ. ừ thì đúng là chị có thân thích, ruột thịt gì với bà đâu. Nhưng cái làm chị bất ngờ nhất là trước đó mấy tháng bà còn tỏ ra niềm nở, đối xử với chị như khách quý... có lẽ bà sợ, tình cảm con trai của bà sẽ bị san sẽ bởi con dâu.


Sáng chị đi làm, tối đến mới chạm mặt bà, cuối tháng lãnh lương chị mua cho mẹ xấp vải may áo dài và không quên mua cho mẹ chồng đôi bông tai nạm ngọc..mẹ chồng cười rất tươi nhưng không quên xỉa xói " tiền con trai đưa dâu mua thì cũng thế"... chị nuốt nước mắt vào trong.


Ngày chị mang thai bé Bống, ngày nào cũng nôn ói, nghén đến mật xanh, mật vàng nhưng anh nào có quan tâm, hình như từ ngày chị mang thai, anh thôi không quan tâm chị nữa, chẳng còn những âu yếm, yêu thương, chẳng còn cái nụ cười làm chị bất chấp bản sao của mẹ...


Nghe Lan bảo chồng chị dạo này có vẻ thân thiết với cô thư ký lắm, chị bỗng thấy hoang mang, không phải chị không tin anh mà đơn giản vì hình ảnh chiều mưa ngày hôm ấy cứ ùa về, dội thẳng vào tâm trí chị.


Chị không tin mình đang đứng trước địa chỉ nhà nghỉ đó, chị cũng chẳng nhớ mình đến đó bằng cách nào...chị không đủ can đảm để vào, không đủ can đảm để cho cái con cướp hạnh phúc của chị cái bạt tai...và chị không muốn hình ảnh của anh trong chị sụp đổ...Nhưng kìa.. anh đó, với ánh mắt nồng nàn hạnh phúc, dìu người phụ nữ kia đi tình tứ như không phải kẻ tội đồ... Là anh đó sao? Chồng chị và sắp là cha của con chị đó sao?


Mắt chị nhòe đi, chị lấy can đảm về nhà, vẫn làm cơm, vẫn chờ chồng về.. anh vẫn về đúng bữa tối như bình thường vốn thế, chị vẫn nụ cười cam chịu ấy... chị gắng giữ lấy cái hạnh phúc mà chị đã có, hay chỉ là do chỉ ảo tưởng rằng chị từng hạnh phúc..


Chị sinh bé Bống, anh như người hối lối với thiên thần bé nhỏ và chăm chút cho chị nhiều hơn, có lẽ có nằm mơ anh cũng không ngờ chị đã biết vết trượt của anh. Một vết trượt không hề nhỏ của hạnh phúc gia đình.


Bé bống đầy năm, chị vẫn dành cho chồng cái niềm tin như khi chị chưa từng phát hiện ra anh ngày hôm ấy. Không phải chị cao thượng, chị cũng chẳng bao dung tới mức không trách chuyện đã qua, chỉ là chị muốn cho con một gia đình trọn vẹn vì hơn ai hết chị thấm thía những thiệt thòi của đứa trẻ không cha.


Chiều ấy, chị dẫn con đi siêu thị, chị đã mua tặng anh một chiếc áo sơ mi màu gạch.. chị ưng ý với lựa chọn của mình... Nhưng rồi, chị lại không tin nổi vào mắt mình khi bé Bống cứ chỉ tay về phía có người phụ nữ và một cậu con trai bằng tuổi con chị.. bên cạnh họ... không ai khác mà lại chính là chồng chị. Nụ cười ấy của anh hạnh phúc quá đỗi..Hóa ra, bấy lâu chị ôm khư khư cái không thuộc về mình, chị giữ Hạnh phúc hộ một người đàn bà khác...


Bắt vội taxi về nhà, chị thu gom hành lý trước con mắt ngơ ngác của bé Bống, nước mắt chị lăn dài.. xin lỗi con mẹ không thể cho con một gia đình trọn vẹn nhưng mẹ cũng không thể để cả hai đứa trẻ phải chịu cảnh không cha. Mẹ con mình đi, con hãy là Mẹ mạnh mẽ khi chưa gật đầu lấy bố bống nhé! Mẹ sẽ dắt con đi đến tận cuối đường, có bình minh, có biển, có những yêu thương dẫu chưa hề trọn vẹn. Rồi sẽ qua hết, phải không con. Mẹ tin! Mẹ con mình làm được.

Bình luận

Mới hơn Cũ hơn