Tôi là một con đĩ! Tôi không tự hào, nhưng cũng chẳng xấu hổ hay băn khoăn khi nói ra câu đó. Nếu có ai hỏi tôi làm gì, dù là bà quét rác, gã ăn mày, hay lão chủ tịch phường, con mẹ giáo viên, thì tôi cũng sẵn lòng trả lời, tôi là một con đĩ!
Tôi làm đĩ đến nay được gần ba năm, quãng thời gian không dài nhưng cũng chẳng ngắn, đủ để giúp tôi trở thành một con đĩ có thâm niên và kinh nghiệm, một đàn chị trong nghề, giống như bao nghề khác. Ba năm trôi qua, nhưng tôi vẫn yêu nghề như thưở nào. Ngày ngày, tôi vẫn lên mạng tìm hiểu các tư thế làm tình mới, học hỏi bạn bè trong nghề những tuyệt chiêu chiều chuộng và giữ chân đàn ông. Có thể nói, trong cái giới làm đĩ này, tôi là một trong những con đĩ chuyên nghiệp, nhiều chiêu và yêu nghề nhất. Bởi thế, dù tuổi không còn trẻ trung như các em sinh viên vẫn hay được các thầy môi giới, nhưng cái lỗ của tôi vẫn là bến đỗ lí tưởng của bọn đàn ông, từ thằng cu mới mười mấy tuổi, đến thằng già gần đất xa trời, từ gã phu bốc vác đến ông quan bụng béo ị, có số có má trên thành ủy.
Không chỉ chuyên nghiệp, tôi còn là một con đĩ biết làm từ thiện và rất mực dễ tính trong công việc. Khách hàng đến với rôi, dù nghèo hay giàu, già hay trẻ, tôi đều phục vụ hết mình, không phân biệt đẳng cấp. Giàu thì tôi lấy nhiều tiền, nghèo thì tôi lấy ít tiền, có khi cho không. Phật đã nói rồi, tất cả chúng sinh đều được cứu vớt, đều có thể tu thành chính quả, không phân biệt xuất thân, đẳng cấp, hạng người. Cái nghề làm đĩ của tôi cũng vậy, tôi coi công việc của mình như ban phát niềm vui, khoái lạc cho nhân gian, giải tỏa con người khỏi những bức bách, dồn nén trong cuộc sống, nên không nề hà bất cứ điều gì. Làm tình với khách hàng là cách để tôi cho đi, để giúp mình tu nhân tích đức. Thử hỏi không có những kẻ như tôi, tỷ lệ hiếp dâm, lạm dụng tình dục sẽ tăng đến nhường nào? Tôi tin công việc tôi đang làm còn tốt đẹp chán so với đầy rẫy những nghề nghiệp khác được coi là cao quý trong xã hội. Đấy, đến nghề giáo viên nó còn phân biệt, đứa nào giàu, chăm chút đến cô, thì cô yêu quý, đứa nào nghèo, bỏ bê cô thì cô trù cho dập mặt. Rồi bác sĩ, công an mà chẳng thế, thằng nào nhiều tiền, nhiều quyền hơn thì được đối đãi tốt hơn. Đi ra đường chẳng may bị bắt xe, cứ lôi gốc con ông cháu cha ra kiểu gì chẳng được tha, vào bệnh viện mà đút nhiều tiền kiểu gì chẳng được săn sóc từ a tới z. Tôi có cô bạn bị tai nạn gãy tay, vào bệnh viện, nhưng không chịu đút tiền cho bác sĩ, thế là nó ngâm cho từ trước tết đến sau tết cũng đếch thèm động đến. Đến lúc tay có dấu hiệu lành, cô ấy mới chịu đưa phong bì cho nó, nó đập tay ra, phẫu thuật lại ngon lành. Đúng là, tiền chảy đến đâu lòng người lở ra đến đó. Còn khách hàng đến với tôi, tôi tôn trọng và đối đãi bình đẳng như nhau, nhiều tiền thì đưa nhiều, ít tiền thì đưa ít, không đưa cũng chẳng sao. Bọn công an, bác sĩ, giáo viên hay đến chỗ tôi mua dâm, nhiều lúc ngứa mồm, tôi nói thằng: "Các anh chẳng bao giờ bằng một con đĩ như em!".
Người ngoài nhìn vào, tưởng tôi hoàn cảnh lắm mới phải đi làm đĩ. Nhưng không, tôi làm đĩ vì tôi thích thế. Sinh ra trong một gia đình gia giáo, bố mẹ làm giáo viên, bản thân tôi cũng được rèn luyện công dung ngôn hạnh từ nhỏ, lại tốt nghiệp đại học sư phạm danh tiếng ra, tương lai rộng mở vô cùng. Hồi ấy, bố mẹ định chạy cho tôi vào một trường cấp hai trong thành phố. Nhưng, nhìn tới con số ba trăm triệu, tôi gạt phắt ngay. Đừng hòng tôi chấp nhận cái giá đó! Nếu xin việc mà phải mất chừng ấy tiền, thì những người không có tiền, như bạn bè tôi ở quê, họ sẽ phải làm sao? Và chỗ tiền ấy sẽ chạy vào tay ai? Làm giàu cho ai? Nghĩ vậy, tôi quyết định tự đi xin việc, nhất quyết không nhờ tới bố mẹ. Bố tôi không ngăn cấm, chỉ cười khẩy một cách khinh bỉ: "Cứ đi đi! Đi cho biết! Thời buổi bây giờ mà không có tiền, không có quan hệ, thì có cắt cổ tay ra cũng chẳng xin nổi việc quét rác đâu con!".
Quả nhiên, lời bố tôi nói không sai. Ròng rã suốt nửa năm trời, tôi không xin nổi việc nào ra hồn, trừ những việc cần đến nhan sắc với đồng lương bèo bọt như chạy bàn, tiếp viên, tiếp thị... Tất cả những việc liên quan đến nhà nước, đặc biệt là cái bằng sư phạm của tôi, đều cần đến tiền và quan hệ. Một ngày nọ, tôi nộp hồ sơ vào một trường dân lập cấp ba. Gã hiệu trưởng có nốt ve chó ở rìa mép sau khi xem xét hồ sơ, ngắm nhìn chán chê cơ thể tôi từ trên xuống dưới, không thiếu một phân nào, bèn hẹn tôi đến nhà riêng nói chuyện. Đến nhà, hắn nói thẳng, hắn không cần tiền, cũng chẳng cần phải con ông cháu cha gì cả, chỉ cần tôi chịu khó "chăm sóc" hắn một thời gian, thì muốn chủ nhiệm lớp nào hắn cũng đồng ý hết.
Ra là thế! Tôi hiểu ngay, lập tức cởi quần ngoài, cởi tiếp quần lót trong ánh mắt thèm khát của gã, nhổ phựt một sợi lông ở chỗ ấy, gí vào mặt gã.
- Nếu chú thích, thì cứ nói thẳng, cháu khuyến mại cho chú một sợi, cất đi làm kỉ niệm, chứ không cần phải vòng vong lời hay ý đẹp làm gì cho mệt ra!
Sau buổi tối hôm ấy, tôi mới chợt nhận ra ngoài tiền và quan hệ, còn một thứ vũ khí công hiệu không kém để xin việc, là sắc dục. Có nhan sắc, có khả năng chiều chuộng, thì nghèo mấy cũng có thể xin được một công việc ngon lành. Nếu khi đó tôi đồng ý với hắn, ngay hôm sau tôi đã có thể đứng lớp. Nhưng, thế thì khác nào một con đĩ? Ngày ngày tôi đi dạy với nghề tay phải là giáo viên để che mắt thiên hạ, còn buổi tối đi làm đĩ với nghề tay trái sao? Cái gã có ve chó ấy chắc chắn đã từng dụ nhiều người, chứ chẳng riêng gì tôi. Những thằng hiệu trưởng như hắn, hẳn xã hội này còn đầy rẫy. Nếu vậy, làm giáo viên cũng có khác gì làm đĩ cao cấp? Nghĩ vậy, tôi quyết định đi làm đĩ, làm một cách công khai chứ chẳng cần giấu diếm. Tôi muốn phấn đấu hết mình cho cả xã hội này thấy, một con đĩ cũng có thể thành công một cách chân chính trong sự nghiệp của nó, không cần phải luồn cúi, phải đạo đức giả như ai kia. Đến xăng dầu, điện lực còn lấy lỗ làm lãi, thì làm đĩ cũng chẳng có gì xấu. Rồi sẽ có ngày, tôi được lên chương trình Thời sự vì những đóng góp của mình cho nghiệp làm đĩ.
Suốt ba năm làm đĩ, tôi không hề xuống sắc, mà ngày một xinh đẹp, phổng phao hơn. Tôi đã mua được nhà riêng, sắm sửa mọi thứ chi dùng cần thiết, bằng chính những đồng tiền mồ hôi nước mắt do lao động miệt mài mà có. Nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng ai bằng mình, tôi tự hào vì mình được sống sung túc, đầy đủ bằng đồng tiền mình làm ra, không phải dựa dẫm, bám váy một ai hết. Đầy đứa con gái bằng tuổi tôi vẫn đang phải ăn bám gia đình, ăn bám chồng, chẳng tự thân kiếm nổi một đồng nào, hoặc có kiếm cũng chỉ mua nổi cái quần lót cho con nó mà thôi.
Ngoài công việc, tôi cũng hay đi du lịch, đọc sách và nghe nhạc. Tôi thích đọc. Cuốn tiểu thuyết gối đầu giường của tôi là Biên niên kí chim vặn dây cót của Haruki Murakami, tôi thường xuyên đọc nó để lấy cảm hứng cho công việc và chiêm nghiệm về đời sống. Tôi không dùng tên thật, mà lấy nghệ danh là Naoko, phỏng theo tên nữ chính trong tiểu thuyết Rừng Nauy. Tôi đam mê cô gái ấy một cách kì lạ. Nhiều đêm, tôi mơ thấy được làm tình với Naoko. Đó là người con gái duy nhất tôi yêu và khát khao trong cuộc đời này.
Kể từ lần đó, tôi làm tình một cách điên cuồng, có những ngày lên tới hàng chục khách hàng, với mong muốn duy nhất là tìm lại được phần phụ nữ trong cơ thể, cái mà chắc chắn tôi đã từng có khi còn ở chốn quê hương, nhưng để lạc mất trong xô bồ chốn này.
Lâu dần, tôi bị mất gần hết khách. Bọn đĩ trẻ chê tôi đã già, nên đổi nghề đi thôi. Đổi nghề ư? Tôi biết đổi nghề gì? Xã hội này còn nghề gì cho một con đĩ già như tôi? Hơn nữa, tôi vẫn còn yêu nghề lắm. Tôi tự thấy nghề làm đĩ là thích hợp nhất với mình, nơi tôi được thăng hoa mọi khả năng, năng lực và được cống hiến hết sức mình, lại có thể làm từ thiện, giúp ích cho đời. Tôi vẫn chưa thực hiện được ước mơ của mình, là lên chương trình Thời sự phỏng vấn về nghiệp làm đĩ. Làm sao tôi có thể bỏ nghề một cách dễ dàng được? Nhưng, tôi đã không còn khả năng phục vụ khách. Những nỗi lo sợ ập đến dồn dập khiến tôi trở nên hoảng loạn, không thiết ăn uống gì nữa. Tôi xuống cân một cách trầm trọng, cơ thể ngày một hốc hác, tiều tụy. Cuộc đời tôi rồi sẽ ra sao?
Mọi thứ chỉ thực sự thay đổi cho đến ngày tôi gặp anh, mối tình đầu của tôi. Anh đến với tôi trong một chiều mưa phùn, giữa cái rét tháng mười hai cắt thịt. Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh là một người đàn ông mặc đồ đen từ đầu tới chân, vest đen, áo len cổ lọ đen, giày đen, mũ phớt cũng đen. Lần nào đến với tôi anh cũng mặc đồ đen, đến đôi mắt cũng đen sâu, hun hút cả vũ trụ trong ấy. Sau khi tự giới thiệu bản thân với biệt danh Johnny Cash [7] (chắc hẳn anh là một fan cuồng của Johnny Cash), anh hỏi tôi bằng một giọng trầm ấm tựa như hơi thở, vang đến đâu hơi lạnh tan đến đó.
- Cô có phải Naoko, người đăng thông tin bán dâm trên mạng?
- Phải, nhưng giờ tôi bỏ nghề rồi! - Tôi lơ đễnh trả lời, mắt vẫn phiêu theo dòng khói thuốc vật vờ trong không gian.
- Tôi không thấy trên mạng nhắc tới điều đó. Liệu cô có thể chiếu cố cho tôi được chứ? - Anh ngập ngừng.
- Tôi đang có vấn đề nên không thể làm tình cùng anh được. Cùng lắm tôi cũng chỉ quan hệ bằng miệng cho anh được thôi. Với lại tôi già rồi, không còn chuyên nghiệp nữa. Sao anh không thử tìm ở những nhà quanh đây? Chúng tôi ở đây còn rất nhiều gái trẻ non tươi, hàng sinh viên cũng có đấy!
- Nếu có thể làm tình với bất kì ai khác, tôi đã chẳng cất công đến tận đây. Ý tôi là, đã lâu rồi tôi không làm tình với ai, và cũng không muốn làm tình với ai khác ngoài cô. Liệu cô có thể giúp tôi chứ?
- Nhất thiết phải là tôi sao? Tôi có gì đặc biệt với anh vậy?
- Đặc biệt ư? Cái tên Naoko đã nói lên tất cả. - Anh mỉm cười.
Nghe đến chữ Naoko, tôi sửng sốt, vội dập tắt điếu thuốc lá còn nóng đỏ trên tay, quay nhanh về phía anh.
- Anh biết Naoko? Anh đang nói đến Naoko nào?
- Tôi đọc Rừng Nauy năm mười bảy tuổi, từ lúc bắt đầu biết thủ dâm. Tôi yêu Naoko, khát khao được làm tình với cô ấy. Suốt hơn chục năm đằng đẵng, tôi vẫn kiếm tìm cho mình một Naoko, nhưng chưa thành. Chẳng hiểu sao, từ khi nhìn thấy cái tên Naoko trên trang web bán dâm ấy, tôi đã biết cô là người con gái tôi cần tìm.
- Anh nói đúng! Tôi lấy nghệ danh từ chính cái tên của Naoko. Cũng như anh, tôi yêu và thèm khát được làm tình với cô ta. Nếu tôi là cái chị Reiko kia, có lẽ tôi đã cưỡng hiếp Naoko đến cả ngàn lần. Nhưng anh nhầm rồi, tôi không phải Naoko trong cuốn tiếu thuyết ấy, tôi chỉ là một con đĩ! Tôi đã qua tay cả ngàn thằng đàn ông, không còn trinh trắng như Naoko thưở ấy.
- Chưa từng có ai nói với tôi, làm đĩ nghĩa là không trinh trắng. - Anh vẫn cười mỉm, đôi mắt đen xoáy chặt vào tôi một cách bình thản. - Dù sao đi nữa, tôi vẫn muốn cô giúp tôi chiều nay!
Sự xuất hiện của anh bỗng khiến cả căn phòng lơ đãng ngập một màu sương hồng mờ ảo. Chỉ trong vài câu nói, anh đã giúp tôi lấy lại sự phấn chấn, hứng khởi năm xưa. Bao nhiêu sức lực, kinh nghiệm đã lạc mất, nay ùa về trong tôi một cách đầy đặn, tròn trĩnh như bồi đắp thêm phần linh hồn cho mình. Tôi cười nhẹ, rướn người về phía anh, hai tay choàng qua cổ, vuốt ve đầy tình tứ.
- Để xem tôi có thể giúp gì cho anh chàng đen tuyền này nào?
Anh gạt nhẹ tay tôi xuống, hỏi sát bên tai:
- Cô có máy tính nối mạng, có loa ở đây chứ?
- Có! Nhưng để làm gì? Anh định quay phim à? - Tôi dò la.
- Ồ không, cô đừng hiểu lầm! Chỉ là, tôi là kẻ đam mê âm nhạc đến từng mạch máu, nếu không có nó, tôi chẳng thể làm được gì, làm tình cũng vậy.
- Ra thế, máy tính ở kia, anh thích bài gì thì lên mạng mà tìm! - Tôi chỉ tay về phía chiếc máy tính bám bụi nằm chỏng chơ ở góc phòng.
Trong lúc đợi anh bật nhạc, tôi trút hết quần áo, xức lên người chút nước hoa Chanel no 5 [8]. Đây là loại nước hoa chính hãng mà tôi phải nhờ người mua tận bên Pháp, nên rất ít khi dùng, chỉ lôi ra trong những dịp quan trọng đặc biệt. Mùi gỗ đàn hương quyện hoa hồng, pha chút vani ấm áp bay đậm đà khắp gian phòng, tạo nên sự quyến rũ khó cưỡng với chính bản thân tôi. Tôi dùng Chanel no 5 từ khi bắt đầu làm đĩ, mỗi lần xức nó lên người, tôi đều cảm thấy mạnh mẽ, có đủ dũng khí để chống chọi những dị nghị từ cuộc đời, tiếp tục hành nghề. Chai nước hoa kiểu dáng đơn giản này cũng như nghề làm đĩ, chưa bao giờ lỗi mốt. Dường như cũng nhận ra hương Chanel no 5, anh quay lại nhìn tôi và cười:
- Trông cô cũng khá giống Coco Chanel [9] đó!
- Không thể nào tôi giống Chanel, người phụ nữ ấy là
duy nhất và chỉ có một! Nhưng, nếu Chanel có ý định thu nhận đệ tử, tôi sẽ bất chấp mọi thứ để được gặp bà ấy. Haha! - Tôi cười sảng khoái, tiếng cười dội khắp không gian. Đã lâu lắm rồi, tôi không được vui như hôm nay. Cái cảm giác được trò chuyện với ai đó có chung tần số tâm hồn với mình thích thật, sướng thật đấy!
Sau khi mở một bài hát quen thuộc, là ca khúc I will always love you của Whitney Houston, anh tiến lẹ về phía tôi, nhanh như chớp giật. Có lẽ anh muốn được tranh thủ từng giây từng phút để được làm tình khi bài hát còn chưa kết thúc.
If I should stay, I'll only be in your way
So I'll go, but I know I'll
Think of you every step of the way
Khi chữ "If" đầu tiên ở note F4 [10] vang lên, chầm chậm, anh đưa tay vuốt ve cặp vú căng mẩy, nhưng đã lạnh ngắt từ lâu của tôi. Đôi bàn tay anh có sức ấm áp đến kì lạ, xoa tới đâu sưởi ấm cơ thể tôi tới đó. Thân mình anh áp sát, từng khối cơ cứng cáp truyền hơi ấm và hương thơm đến cơ thể tôi, làm làn da khô héo, chai sạn dưới tay đàn ông của tôi bỗng trơn mượt trở lại như một cô gái trinh, phập phồng theo từng làn hơi. Đôi môi anh ẩm ướp mùi rượu Tanqueray pha lẫn bia Stella thổi vào tôi hương vị ngọt ngào của chiếc hôn cất từ cát biển Jamaica và nắng chiều Tây Ban Nha trong tiếng ngân rung tinh tế, nhẹ nhàng của Whitney khi cô ấy vào nhịp chữ "Way" kéo dài. Đoạn vào đầu ca khúc không ồn ã, không nhạc nền, chỉ có độc tiếng hát acapella [11] của Whitney vang lên tự nhiên như tiếng chuông khánh cộng hưởng cùng chiếc hôn nồng của anh đã đủ khiến tôi ngây ngất. Những ngón tay khéo léo của anh đưa vào trong tôi, sục sạo như tìm thứ gì đó. Đến nhịp thứ ba, anh lôi tuột từ cơ thể tôi ra một mớ dây nhằng nhịt và đen kịt, rối như tơ vò. Ngay tức khắc, tôi quên sạch những mảng kí ức xấu xa mà xã hội đã gieo vào tôi. Chưa bao giờ cơ thể nhẹ nhõm, thoải mái, kích thích đến thế, nó giãn ra trong từng tế bào, như muốn hưởng thụ, muốn hút lấy tất cả.
And I will always love you
I will always love you
Lần đầu tiên trong đời, giữa xã hội đông nghịt này, tôi được hòa nhịp cùng một con người bằng xương bằng thịt.
Chúng tôi kết thúc bằng nụ hôn đầy đam mê của anh, vọng mãi theo chuỗi ngân rung head voice chữ "You" cuối cùng của Whitney. Cuộc làm tình chỉ kéo dài trong gần năm phút của bài hát, nhưng trải qua tận mấy kiếp người với biết bao biến đổi, thăng hoa.
***
Tôi yêu anh bắt đầu từ ngày ấy. Trước đây, tôi chưa từng yêu, hay rung động với bất cứ ai ngoài Naoko, đàn ông đối với tôi chỉ là tiền bạc và xác thịt, cho đến khi tôi gặp được anh. Mối tình đầu của một con đĩ thật lạ, không đến từ lời yêu đầu, từ những buổi hẹn hò, hay những món quà, mà đến từ cuộc làm tình ngay trong lần gặp gỡ đầu tiên. Tôi không quan tâm xã hội nghĩ gì, mỗi người có cách yêu riêng của mình, từ tình dục đến tình yêu không phải chuyện hiếm. Tôi chỉ biết, tôi yêu anh nhiều lắm, anh là người duy nhất khiến tôi biết yêu trong cuộc đời này. Và tôi biết, anh cũng yêu tôi nhiều như thế. Chúng tôi yêu nhau vì sự hòa hợp trong tình dục, vì đã cứu vớt bản thể của nhau, vì cùng yêu chung một cô gái mang tên Naoko, vì là hai tâm hồn duy nhất biết nói chuyện với nhau trong mênh mông loài người không cùng tần số. Và quan trọng hơn cả, chúng tôi yêu nhau vì đã thực sự nhập mọi tế bào làm một, không thể sống mà không có nhau.
Suốt những ngày sau đó, anh liên tục đến với tôi.
Một ngày nọ, anh đến với tôi, mang theo một cây đàn guitar màu đá buồn đã bị đời làm cho phai nhạt. Trước khi làm tình, anh chơi một bản nhạc cho tôi nghe, là ca khúc Just say I love him của Nina Simone. Anh chơi điêu luyện như một người nghệ sĩ, không thua gì Eric Clapton [21]. Tiếng đàn anh đánh thổn thức, không vỡ òa mà ẩn giấu một nỗi niềm đang bị dồn nén đến cùng cực, cảm giác như từng giọt linh hồn anh đang chảy theo năm đầu ngón tay vào năm dây đàn vậy. Tôi lặng nghe mà bật khóc lúc nào không hay, nước mắt cứ rơi lã chã. Đến sau này anh mới nói tôi hay, chơi guitar là niềm đam mê lớn nhất của anh. Từ lúc ba tuổi, anh đã bị ám ảnh bởi tiếng guitar của B.B.King [22] phát trên radio rồi cứ tự lấy tay gẩy theo nhịp nhạc vô hình. Chính guitar đã luyện cho anh một đôi tai cảm nhạc thiên tài và đôi tay khéo léo, mềm dẻo mà anh dùng để lấy những mớ hỗn độn trong cơ thể tôi. Suốt những năm đi học, anh tách biệt hoàn toàn khỏi đám bạn, chỉ vùi đầu vào chơi guitar đến quên trời quên đất. Nhưng gia đình anh không chịu hiểu điều ấy, họ chỉ coi đó là trò viển vông của bọn mơ mộng hão huyền, không thực tế ( Truyện ngắn về tình yêu hay mỗi ngày). Họ ép anh phải học khối A, thậm chí còn chạy sẵn một đường dây để anh vào bằng được trường Kinh tế. Năm ấy, anh lén đăng kí thi thêm vào Nhạc viện và đỗ thủ khoa. Nhưng tất nhiên, gia đình anh đời nào chịu đồng ý cho anh bỏ Kinh tế vào Nhạc viện. Họ nói rằng, ngoài số tiền chạy vào Kinh tế, đã lo chắc chân cho anh một chỗ trên sở, mất đến vài chục ngàn đô, nếu anh không vào trường đại học ấy, cả nhà sẽ mất trắng toàn bộ. Mẹ anh còn dọa sẽ tự sát nếu anh nhất quyết vào Nhạc viện. Không còn cách nào khác, anh buộc phải gạt nước mắt, gác lại đam mê để chiều theo ý họ. Cuộc sống với anh kể từ đó chỉ còn là không màu, xã hội chỉ còn là những cái bóng vật vờ, cho đến khi anh gặp tôi.
Từ hôm đó, trước mỗi lần làm tình, tôi bắt anh phải chơi cho tôi một bản nhạc, coi như cái giá để trả cho việc anh đến với tôi, chứ nhất quyết không lấy của anh một đồng nào. Anh chơi nhiều thể loại khác nhau, nhưng chủ yếu là nhạc của The Beatles [23], Bob Dylan [24] và Johnny Cash. Những ca khúc tôi thích nhất là Let it be, Yesterday, Revolution, Imagine, Blowin in the Wind, tôi có thể nghe anh đàn cả trăm lần mà không chán, và mỗi lần nghe lại tìm được một cảm giác mới. Ngoài ra, anh cũng dạy tôi chơi đàn. Vốn có khả năng cảm nhạc tốt và vốn thẩm mỹ âm nhạc không tệ, tôi học rất nhanh, chỉ vài tuần đã có thể đàn được một số ca khúc quen thuộc. Anh để lại cây đàn màu đá buồn ở chỗ tôi, mỗi lúc buồn hay nhớ anh, tôi lại đem ra đàn, để được trò chuyện một cách gián tiếp với anh.
Anh cũng thú nhận với tôi là đã có một người vợ. Vợ anh là con gái diệu của giám đốc sở điện lực thành phố, được bố mẹ hai bên mai mối và tự gả cưới. Nhưng, tôi không thấy có bất cứ cảm giác gì về điều đó. Vợ và gia đình anh là những người thuộc về xã hội ngoài kia, không có trong thế giới của chúng tôi. Ngày ngày, anh trở về sống vô hồn trong xã hội đó, nhưng khi đến với tôi thì chỉ có thế giới của chúng tôi mà thôi. Và chúng tôi yêu nhau ở thế giới này, chứ không phải ở xã hội ngoài kia. Xã hội ấy chỉ là ảo ảnh hoặc một giấc mơ vô thực nào đó, nhưng thế giới và tình yêu của chúng tôi chắc chắn là thực, chỉ cần ý thức của chúng tôi tin là nó có thực.
***
Anh gõ cửa giữa thu tháng mười với bộ đồ đen quen thuộc, trong lúc tôi đang xem giở màn trình diễn Like a virgin của Madonna tại MTV Awards 1984 [24].
- Chào Naoko!
- Chào Johnny Cash! Anh lấp ló gì ngoài cửa thế?. - Tôi cong người theo dáng của Madonna, nhìn anh qua làn khói thuốc mờ ảo.
- Anh có quà cho em!
Anh lôi từ phía sau một bộ váy cưới trắng muốt như tuyết ở Hokkaido và một chai rượu Tanqueray màu xanh bạc hà.
- Em mặc thử xem có vừa không! Bộ váy này anh đặt may đấy. - Anh mỉm cười ngọt ngào.
Chẳng đợi quá năm giây, tôi tuột hết xiêm y trên người, đưa cơ thể nhẹ nhàng lồng vào bộ váy cưới, cảm nhận da thịt mình cọ vào từng sợi vải đầy khoan khoái, thích thú. Mặc váy cô dâu tốt nhất không nên mặc theo đồ lót, cứ để cơ thể trần trụi cho cuộc hóa thân được diễn ra viên mãn nhất.
- Anh, kéo hộ em chiếc khóa đằng sau với!
Nhẹ nhàng và khéo léo, anh lướt nhẹ bàn tay lên tấm lưng trần mịn màng của tôi để kéo khóa. Hơi ấm đưa tới đâu, xương sống tôi sáng rực tới đó. Đến mãi sau này, tôi vẫn không thể quên đôi tay anh lúc kéo khóa cho tôi. Bộ váy cưới vừa khít với cơ thể tôi, không thừa không thiếu một phân nào. Ngạc nhiên, tôi hỏi anh:
- Sao anh biết số đo của em mà đặt may vừa vậy?
- Có gì khó đâu, anh nắm rõ cơ thể em như chính bản thân anh mà! Kể cả số đo trong suy nghĩ của em, anh cũng biết hết! - Vừa nói, anh vừa nhìn xoáy vào mắt tôi.
Trong lúc ngắm bộ váy cưới trong gương, tôi bỗng nảy ra một ý tưởng. Tôi đi về phía bếp, lấy một chiếc kéo và bảo anh:
- Bộ váy cưới này đẹp lắm! Nhưng em vốn không thích những bộ váy cưới dài thườn thượt, trông nó thật bế tắc và yếu đuối, cứ như mang theo cả tấn đời vào mình vậy. Em muốn cắt bộ váy này ngắn đến đùi, giống chiếc váy cưới Madonna đang mặc kia kìa! - Vừa nói, tôi vừa chỉ vào màn trình diễn của Madonna trên màn hình máy tính - Được không anh!
Anh lặng ngắm tôi một giây, rồi cười hưởng ứng.
- Em nói đúng đó! Sao anh không xem màn trình diễn của Madonna từ trước nhỉ?
Chỉ cần lia vào đường kéo, chiếc váy cưới đã ngắn qua đầu gối, trông rất thoải mái và man dại. Tiện tay, tôi cắt luôn hai phần tay bồng, chỉ để lại phần thân áo.
- Nhưng, sao anh lại tặng váy cưới cho em? - Tôi băn khoăn.
- Vì hôm nay là ngày cưới của chúng ta! - Anh nói chắc nịch, tiến gần tới tôi hơn - Naoko, làm vợ anh nhé!
- Thế còn vợ anh? - Tôi ngạc nhiên.
- Vợ nào? Anh đã có vợ đâu!
- Ồ, em quên mất, trong thế giới của chúng ta, chỉ có anh và em. Em đồng ý! Từ giờ em sẽ là vợ anh!
Rồi, anh rút trong áo một chuỗi ngọc trai màu hồng nhạt, y hệt cái màu của làn sương vẫn bao quanh chúng tôi mỗi lúc làm tình. Không giống những chuỗi ngọc trai thông thường, chuỗi ngọc trai này hạt nhỏ nhưng rất dài, ánh lên một luồng sáng lạ mỗi lúc chuyển động, gần giống chuỗi ngọc trai mà Coco Chanel vẫn đeo.
- Chuỗi ngọc trai này có 108 hạt, coi như quà hôn ước của anh. Hi vọng nó sẽ bảo vệ cho tháp cổ không còn vướng mưa bụi. Để anh đeo cho em nhé!
Chuỗi ngọc trai vừa được vòng qua cổ, một luồng điện khí chạy mạnh qua người khiến tôi giật nảy, mắt tối sầm lại. Chỉ trong có một giây, mà cảm giác như cả 108 nỗi khổ của loài người đổ dồn vào tôi, đau đớn, quằn quại đến mê dại cả người. Nhưng ngay sau đó, tôi lại thấy dễ chịu, thư thái như được giác ngộ điều gì đó mơ hồ, cái điều mà có đi đến hết đời tôi cũng không hiểu tận cùng được.
Tôi đẩy anh xuống ghế sofa, thủ thỉ bên tai:
- Hôm nay, em là Madonna, còn anh sẽ là khán giả của em! Xem em biểu diễn nhé, người đàn ông mặc đồ đen!
Like a virgin
Touched for the very first time
Like a virgin
When your heart beats
Next to mine
Gonna give you all my love, boy
My fear is fading fast
Been saving it all for you
'Cause only love can last
Tôi hát theo tiếng nhạc ca khúc Like a virgin, hát như một cô gái còn trinh. Một con đĩ chưa bao giờ mất trinh. Sõng soài, lăn lê trên đống vải thừa vừa cắt ra từ váy cưới, tôi uốn lượn cơ thể theo từng điệu nhảy của Madonna. Chưa bao giờ tôi hóa thân thành công thành người nghệ sĩ như hôm nay, đầy khiêu gợi, nhục cảm và đam mê. Từ từ, tôi tiến lại phía anh, dang hai chân ngồi lên đùi anh, nhẹ nhàng cởi khóa quần cho anh, mân mê chiếc dương vật của anh trong tay. Chiếc dương vật đã cương cứng từ trước khi tôi tiến đến, nó căng phồng và to hơn mọi ngày.
- Nó ấm quá, ấm hơn thường ngày, như một cục than vậy!
- Vì ngọn lửa trong em đêm nay nồng hơn mọi khi, nó đang đốt cháy anh đến từng thớ thịt!
Ôm chặt tôi vào lòng, anh hỏi:
- Em muốn đi tuần trăng mật ở đâu?
- Em cũng không biết nữa? Theo anh, nơi nào thích hợp nhất với hai đứa mình?
- Anh muốn chúng ta đến công viên Namib - Naukluft ở Namibia. Đó là một mảnh đất khô cằn, nghĩa địa của những cây keo chết khô. Trông nó như một bức tranh siêu thực khổng lồ vậy. Ở nơi đó, anh không thể tìm thấy biên giới của không gian và thời gian.
- Nghe hấp dẫn thật! Nhưng chắc phải mất nhiều tiền mới đến được đó. Em nghĩ, chúng ta nên có thời gian để chuẩn bị!
- Đúng, phải có thời gian để chuẩn bị! Nhưng anh hứa, sẽ có ngày anh đưa em tới đó! - Anh nói với giọng đầy xa xăm nhưng chắc nịch từng chữ.
Nép bên anh, tôi đòi:
- Anh, chơi cho em một bản nhạc đi!
- Em muốn chơi bài gì?
- Bài gì mà anh thích nhất ấy!
Trước khi vào bài nhạc, anh hôn tôi rất lâu, chưa bao giờ lâu đến thế, dễ phải đến nửa tiếng. Chiếc hôn kéo dài tới nỗi đôi môi như tan chảy thành khói hồng. Tôi không thể thở được, chỉ lấy oxi qua hơi thở đầy mùi rượu Tanqueray thơm nồng vị thảo mộc từ anh. Phiêu lãng, anh gẩy chầm chậm những giai điệu buồn bã, bâng khuâng trong ca khúc Norwegian wood của The Beatles. Lần này, anh cũng đàn rất lâu, ru tôi thiếp đi mê mệt trong tiếng đàn cô đơn.
I once had a girl, or should I say, she once had me
She showed me her room, isn't it good, norwegian wood?
She asked me to stay and she told me to sit anywhere
So I looked around and I noticed there wasn't a chair
I sat on the rug, biding my time, drinking her wine
We talked until two and then she said, "It's time for bed"
She told me she worked in the morning and started to laugh
I told her I didn't and crawled off to sleep in the bath
And when I awoke I was alone, this bird had flown
(Tôi đã từng có một cô bạn gái, cũng có thể, cô ấy đã từng có tôi
Cô ấy đưa tôi về căn phòng nhỏ, làm bằng gỗ Nauy
Cô ấy mời tôi ở lại, nói rằng hãy ngồi bất cứ đâu tôi thích
Tôi nhìn quanh phòng nhưng không có chiếc ghế nào
Vì vậy, đành ngồi trên thảm, uống say cơn mê rượu
Chúng tôi nói chuyện đến muộn, rồi cô ấy bảo tôi hãy đi ngủ
Cô nói sáng mai phải đi làm, không quên nở một nụ cười
Tôi không cần giường, tôi muốn ngủ trong bồn tắm
Khi tôi thức giấc, chỉ còn lại mình tôi, con chim nhỏ đã bay mất)
Tôi thức dậy vào sáng sớm hôm sau, một mình trong bồn tắm, vẫn còn nguyên bộ váy cô dâu trên người. Xung quanh tôi vẫn phảng phất hương ngọt nồng của rượu Tanqueray, cây đàn guitar màu đá buồn vẫn bên cạnh, nhưng anh đã không còn ở đó. Tôi đợi anh đến tối, anh không tới. Đến hôm sau, tuần sau, cũng không thấy anh tới. Nhiều lần tôi thử gọi điện cho anh, nhưng số thuê bao không liên lạc được.
***
Reng reng...
Tiếng chuông cửa kêu inh ỏi giữa trưa như cưỡng hiếp sự yên lặng của không gian. Tôi mở cửa, trước mặt tôi là một người phụ nữ gần ba mươi, trông khá sang trọng và nhã nhặn.
- Chị là ai?
- Cho hỏi. cô có phải Naoko không?
- Phải! Sao chị biết biệt danh của tôi?
- Tôi tìm thấy thông tin của cô trên mạng. Liệu cô có thể mời tôi vào nhà được chứ?
- Vâng, mời chị vào! Tôi ở một mình nên nhà cửa bừa bộn lắm!
Người phụ nữ nhẹ nhàng bước vào, mắt đảo quanh nhà một lượt như đang dò xét điều gì. Nhìn phong thái, tôi đoán đây một phụ nữ quý tộc và lịch thiệp.
- Mời chị ngồi! Chị đến tìm tôi có việc gì?
- Thưa cô, tôi là vợ của anh Thiện! - Người phụ nữ mỉm cười.
- Anh Thiện nào? Xin lỗi chị, nhưng tôi nhiều khách quá, không nhớ có ai tên Thiện. - Tôi hơi khó chịu.
- Cô không biết anh Thiện sao? Người đàn ông cao to, lúc nào cũng mặc đồ đen từ đầu đến chân đó.
- Tôi không biết anh Thiện nào như thế. Tôi chỉ quen một người đàn ông có biệt danh Johnny Cash, thường xuyên mặc đồ đen.
- À, đúng rồi, đúng là anh ta! Tôi nhớ ra rồi, anh ta hay được gọi là Johnny Cash. - Người phụ nữ ồ lên, mặt sáng rỡ.
- Vậy... chị là vợ của anh ấy?
- Dạ đúng, thưa cô. Cô đừng sợ! Tôi đến đây không phải để đánh ghen hay làm khó dễ cho cô đâu! Dù sao tôi và anh Thiện cũng đang chuẩn bị li dị, tôi đã viết sẵn đơn rồi, chỉ đợi anh ấy kí vào là xong. Nhưng, không hiểu anh ấy đi đâu mất tăm hai tuần nay. Tôi đã tìm ở cơ quan và mọi chỗ thân thiết anh ấy có thể đến, nhưng không thấy. Qua tìm hiểu, tôi mới biết là anh Thiện hay qua lại chỗ cô, nên đến hỏi cô xem có biết anh ấy ở đâu không?
- Thật trùng hợp, lần cuối cùng tôi gặp anh ấy cũng là cách đây hai tuần. Chị là vợ anh ấy, không lẽ anh ấy đi đâu chị cũng không biết?
- Không giấu gì cô, chúng tôi giờ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi, chứ từ lâu lắm rồi đã không còn nói chuyện với nhau. Ở nhà, tôi với anh ấy mỗi người ở một phòng. Chúng tôi không hòa hợp với nhau về tất cả mọi thứ, từ tình dục đến lối sống, cách suy nghĩ. Anh ấy luôn nói rằng tôi và anh ấy thuộc hai thế giới khác nhau, không cùng ngôn ngữ với nhau, nên chẳng thể nói cho nhau hiểu được. Sở dĩ tôi và anh ấy còn ở chung với nhau vì e ngại gia đình hai bên, nhưng đến giờ thì mọi chuyện cũng đã vỡ lở rồi. Tôi chỉ cần tìm anh ấy về kí vào đơn li dị, rồi đường ai nấy đi. Vậy nên, nếu cô có gặp anh ấy thì nhắn anh ấy về kí vào đơn lí dị nhé!
- Chị yên tâm, nếu gặp tôi sẽ nhắn! Chỉ có điều đến giờ tôi cũng không liên lạc được với anh ấy. Anh ấy như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy!
- Tôi nghĩ cô là người quan trọng với anh ấy. Nếu anh ấy có về chắc sẽ tìm cô đầu tiên. Thôi, tôi về đây, cảm ơn cô đã tiếp! Nhân tiện, cái tên Naoko nghe hay lắm! - Người phụ nữ nói đầy ẩn ý.
Tôi đứng sau cửa, trông theo từng bước chân của người phụ nữ khuất dần trên con ngõ nhỏ dài dằng dặc. Đến giờ tôi mới hiểu, có những nỗi khổ chỉ người trong cuộc mới hay. Dù ở tầng lớp, địa vị nào, chưa bao giờ con người được hạnh phúc với đúng nghĩa của nó.
Đến tuần sau, tôi trở về làm đĩ. Tôi sẽ tiết kiệm tiền để cùng anh tới công viên Namib - Naukluft hưởng tuần trăng mật. Chắc anh chỉ tạm thời rời khỏi thế giới này để ẩn náu trong thế giới của riêng anh thôi. Tôi tin, một ngày nào đó anh sẽ trở về, vì anh đã hứa sẽ đến Namib với tôi.
Đăng nhận xét