Em, anh và chị ấy, chẳng ai có lỗi cả, chỉ là tạo hóa khéo trêu ngươi, do định mệnh ép chúng ta đi sai đường mà thôi. Giờ em đã có một tình yêu khác để nương tựa, đó là “con trai của em”, sẽ mãi chỉ là của riêng em. Hạnh phúc nhé, người đàn ông đi qua cuộc đời em.
Người ta vẫn thường nói: “Tình yêu không bao giờ có lỗi” nhưng sao em vẫn không khỏi bứt rứt với tình yêu của anh và em. Chúng ta quen nhau âu cũng là do duyên số nhưng chúng ta đến với nhau là cả một sai lầm, bởi sự xuất hiện của em làm mất đi hạnh phúc của chị ấy và sự xuất hiện của anh “khứa” vào trái tim em một vết thương sâu, chẳng thể nào lành. Suốt bao năm qua, giữa bộn bề của cuộc sống, tưởng chừng em đã quên đi kí ức xót xa đó nhưng cứ đến khoảng thời gian này, khi khắp các con phố dài Hà Nội nồng nàn mùi hoa sữa thì bao nhớ thương khi xưa ùa về, làm vết thương cũ lại càng thêm đau.
Năm đó, em là sinh viên thực tập tại công ty do bác em giới thiệu, một đứa con gái nhút nhát như em, chỉ dám nói chuyện dăm ba câu với các chị cùng phòng và tuyệt nhiên chưa biết yêu là gì. Thật khó tin anh nhỉ, cũng 22 tuổi rồi ấy chứ, vậy mà tình yêu của em lại dành cho những giây phút một mình trong góc quán café quen thuộc, gặm nhấm hết tập truyện này đến tập truyện khác. Khi ấy, em được trải lòng mình với các nhân vật, có người mang nỗi đau đớn đến tột cùng, có người thì lại hạnh phúc tưởng chừng ngưng đọng thời gian. Đôi lúc em tự hỏi, nếu bức tranh cuộc đời mình cũng trải qua những mảnh ghép số phận như vậy thì liệu con người thực là em có đủ dũng khí để vượt qua tất cả hay không? Em chẳng thể trả lời bởi em đâu biết tương lai mình ra sao. Cuộc sống của em sẽ cứ bình lặng như thế, êm đềm không chút âu lo nếu như không có một ngày…………….
……………………………….
- Này Thư, em bê tập tài liệu này giúp chị - Chị Trưởng phòng cũng là người trực tiếp hướng dẫn em trong suốt thời gian thực tập tại công ty nói.
- Vâng ạ - Em vội đứng dậy luôn.
Chị Nga gõ cửa rồi giục em nhanh chân, vì tập tài liệu cao quá, che hết cả mặt, em không nhìn xuống nền nhà được nên đã bị vấp và ngã nhào ra sàn nhà khiến tài liệu bay tứ tung trước con mắt ái ngại của mọi người.
- Trời ơi, có mỗi việc bê tài liệu mà cũng không nên thân thì cô còn làm được gì? – chị Nga quát ầm lên, sắc mặt chị Nga đỏ ngàu, mắng té tát vào mặt em.
- Em xin lỗi chị, em không cố ý – em cúi gằm mặt xuống, người run lẩy bẩy, thực tập nửa tháng rồi nhưng đây là lần đầu em mắc lỗi.
- Cô lo nhặt lại rồi sắp xếp gọn gàng, tập nào ra tập ấy như lúc đầu cho tôi. Cô bị trừ một điểm.
- Thôi, thôi. Để em bảo nhân viên phòng của em giúp cô ấy cho nhanh, chứ một mình thì không xuể đâu chị. Cũng tại viên gạch này bị lột lên mấy ngày rồi nhưng em quên không gọi thợ sửa, dù sao thì tài liệu này hai ngày nữa em mới dùng đến, bớt giận đi chị - một anh lên tiếng trấn tĩnh chị Nga.
- Trưởng phòng Lâm có lời nên tôi không trừ điểm cô lần này, lần sau mà còn không cẩn thận thì tôi không nhẹ nhàng đâu.
- Em cám ơn chị, cám ơn anh.
- Chị vào phòng em, em có một số việc trao đổi với chị.
- Tùng, Việt Anh, giúp em ấy sắp xếp tài liệu rồi mang vào phòng cho anh.
- Đã rõ, thưa sếp.
- Em , để bọn anh phụ cho. Chắc em sợ lắm phải không? Đó là chuyện bình thường ở đây, chị Nga nổi tiếng khắt khe nhưng lại là người thầy giỏi, em đừng suy nghĩ nhiều đến những lời nói của chị ấy, khẩu xà tâm phật đó em.
- Vâng, em cám ơn hai anh.
Cả ngày hôm đó, em như người mất hồn, tâm trí em cứ nghĩ về những chuyện xảy ra, một người vốn dĩ chẳng bao giờ quan tâm tới một người con trai, chẳng có mẫu người yêu lí tưởng và sợ yêu như em lại bị cảm nắng anh - trưởng phòng kế bên. Mắt em dán chặt vào tờ báo cáo, tay cầm bút tỏ vẻ chăm chú nhưng thực ra trong đầu em đâu có công việc. Tối đến, sau bữa cơm tối, em nằm vật ra giường, cảm xúc của em vẫn hoàn toàn bị đảo lộn từ giây phút “anh hùng cứu mĩ nhân”, khuôn mặt ấy, tiếng nói ấy làm sao biến mất khỏi suy nghĩ của em đây? Lấy lại tinh thần, em dần chìm vào giấc ngủ.
……………………….
Những ngày sau, do công việc khá nhiều nên không cho phép em có thời gian để nghĩ về anh, dường như em không còn bận tâm đến những cảm xúc mông lung nữa, em lại là em khi trước, khép kín và không có người yêu. Áp lực công việc khiến em rất mệt mỏi , mặc dù chỉ là sinh viên thực tập, nhưng chị Nga cho em cơ hội trải nghiệm tất cả mọi thứ nơi đây, cách ứng xử tình huống, cách làm việc hiệu quả, cách giải quyết stress nhanh nhất có thể nhưng đêm qua em đã bị sốt cao mặc dù sức đề kháng của em từ trước đến nay rất tốt. Tỉnh dậy người ướt đẫm mồ hôi, nhìn đồng hồ đã 7h45 mà 8h vào làm việc nên em đã định xin nghỉ vì dù có đi thì cũng bị muộn, nhưng em vẫn quyết định đi làm, phần việc của mình, em phải làm hết chứ không các chị cùng phòng thêm vất vả. Mặc dù đã hạ sốt nhưng đi được đến công ty là việc quá sức đối với em, phòng làm việc lại tận trên tầng 11, em phải chờ thang máy rất lâu mới có thể đi được. Vậy mà cũng có nhiều người đi muộn như em, may mà chị Nga thấy em bảo ốm nên cho phép em đến muộn một lần. Cánh cửa thang máy mở, tất cả mọi người ào ra, em khá nhỏ nhắn nên bị chen lấn xô đẩy tội lắm, em vội đi nhanh vào phòng mình.
- Em chào mọi người, xin lỗi các chị, em đến hơi muộn.
- Thấy chị Nga bảo em bị ốm, sao không nghỉ?
- Em cũng đỡ rồi, không sao đâu chị. Hihi.
- Ừ thôi đã đến rồi thì chịu khó nha, mệt quá thì cứ nghỉ ngơi đi, em đeo thẻ nhân viên vào không chị Nga nhìn thấy lại gầm lên giờ.
- Ôi, em cài rồi mà, ơ sao lại rơi đâu mất rồi? Chắc lúc này trong thang máy em bị mọi người xô đẩy nên bị tuột mất chị ạ. Để em ra tìm lại xem. – em sờ lên ngực mình. .
- Ngày gì không biết, sáng ra đã xúi quẩy rồi – ra ngoài vừa cặm cụi tìm em vừa lẩm bẩm một mình.
- Em đang tìm cái này phải không?
- Ơ, anh Lâm.
- Của em đây, giữ cho cẩn thận.
- Vâng, em cám ơn ạ.
- Không có gì, miễn là mời anh ly nước là được. Anh không thích cảm ơn miệng, thực tế cho chắc ăn. Keke ^^
- Sẵn sàng ạ, anh cứu em 2 lần thì em cũng phải đáp lễ chứ. Hihi
- Ok, vậy tan ca anh chờ em ở quán café đối diện công ty nhé.
Gặp lại anh, bao cảm xúc lần trước vốn đã quên lại rạo rực trong lòng em, lần này rõ hơn lần trước, em cảm nhận được con tim mình đang nhảy múa, hồi hộp và lo lắng, không biết mình sẽ nói những chuyện gì với anh đây?
Hết giờ làm việc, em vội vã đi về, các chị trong phòng rất ngạc nhiên khi thấy em khỏi ốm nhanh như vậy, lúc sáng mặt em tái nhợt đi, vậy mà giờ đã bình thường như mọi ngày, đến em cũng không thể lí giải được vì sao. Bước vào quán café, em ngó nghiêng khắp quán xem anh đang ngồi ở đâu.
- Em là Thư phải không? Bạn em đang ngồi ở bàn phía trong khuất sau cánh cửa sổ ấy.
- Anh sang đây lâu chưa?
- Em tới rồi à, ngồi xuống đi, anh mới sang thôi, anh định đợi em dưới nhà để xe nhưng sợ mọi người nhìn thấy lại nghĩ ngợi, khó xử cho em nên anh sang đây luôn.– anh lịch thiệp kéo ghế cho em.
- Vâng, em cũng rất ngại với những chuyện như vậy – vê vê ly café trong tay, em không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sợ anh đọc được suy nghĩ của em.
- Em thực tập được bao lâu rồi?
- Dạ, cũng hai tháng rồi anh, còn tháng nữa em tập trung làm báo cáo nữa là xong ạ.
- Ừ, thật may là anh có cơ hội để nói chuyện với em, chứ không em hết thời gian thực tập thì…..- anh lém lỉnh.
- Thì sao ạ? – em ngơ ngác trước câu nói lấp lửng của anh.
- Thì anh mất cơ hội quen được cô gái dễ thương như em. Hôm đó, nhìn em bị chị Nga mắng mà em thấy em như con cún ấy, không như nhiều bạn trước đây đâu, cãi nhau tay đôi với chị ấy luôn, vì nói thật với em là chị Nga hơi chập cheng chút, toàn giận cá chém thớt thôi.
- Anh nói xấu chị Nga nhé, mai em mách đấy. hehe
- Ôi, anh sợ quá…^^
- Em có ý định làm việc ở đâu chưa?
- Dạ, cũng có nhưng chưa chắc chắn ạ. Nếu tốt thì em sẽ làm ở công ty ngay cạnh công ty mình thôi.
- À, bạn anh cũng làm bên đó, nếu em không ngại thì anh có thể nhờ anh ấy giúp đỡ em khi em làm việc bên đó.
- Dạ thôi ạ. Em muốn tự thân vận động chứ cứ nhờ vả, em thấy không hài lòng với bản thân.
- Em thật đặc biệt đấy. Thời buổi kinh tế suy thoái thế này, ít ai có suy nghĩ như em lắm.
- Anh quá khen em rồi.
- Thư cho anh số điện thoại được không? Anh rất muốn có người bạn như em.
- Liệu có ổn không ạ? Anh nhá máy trêu em thì sao? Hihi
- Oh, no no. Anh là người lớn rồi.
Nói chuyện được thêm một lúc nữa thì trời cũng đã xẩm tối, em xin phép anh để về cho xe bus đỡ đông, anh ngỏ ý muốn đưa em về nhưng em từ chối. Em sợ anh nghĩ em dễ dãi nên thấy xe bus đến em chào anh, rồi nhảy vội lên xe. Qua ô cửa kính, em thấy đôi mắt anh có gì đó hơi thất vọng, em ái ngại ngoái về phía sau. Em không nghĩ lần đầu tiên tiếp xúc gần với một người con trai, mình có thể nói chuyện một cách thoải mái như vậy, anh lém lỉnh và hài hước, chọc em cười suốt thôi. Anh hơn em 4 tuổi thôi nhưng sự nghiệp đã vững vàng, không như em mọi thứ vẫn còn mơ hồ lắm, em cười thầm với những gì vừa xảy ra, như một giấc mơ em vậy.
Anh hay nhắn tin cho em, kể cả khi ở công ty hay khi về nhà, anh quan tâm em như một người em gái.Trên công ty em với anh là đồng nghiệp, không bao giờ trực tiếp nói chuyện với nhau, chạm mặt thì chào hỏi xã giao. Tình cảm ngày càng thân thiết hơn nhưng cả hai có muốn vàn lý do còn e ngại, anh muốn công khai em và anh là bạn thân nhưng chính em đề nghị giữ bí mật vì em không muốn mọi người thì thào về mình. Ngay từ đầu đến đây, các chị trong phòng đã kể cho em rất nhiều trường hợp giống như anh và em, quen biết cấp trên và công khai quan hệ, cuối cùng là bị ghen ghét và tẩy chay. Anh biết những chuyện ấy nên anh thông cảm cho những lo lắng của em, tuy rằng không nói ra nhưng có lẽ anh cũng cảm nhận được em đang nghĩ gì và tình cảm em ra sao.
Em hoàn thành khóa thực tập với một kết quả rất tốt. Em được nhận vào công ty mà tước đây em đã nói với anh nhưng mãi đến sau này em mới biết được nhờ có anh mà hồ sơ của em được duyệt nhanh như vậy. Giám đốc công ty em là bạn học cấp 3 của anh.
Em nhận từ anh một sự ấm áp đến khó tả, quen anh em đã thay đổi rất nhiều, em biết giận dỗi, nũng nịu người khác và nhìn nhận về tình yêu thoáng hơn nhưng sâu sắc hơn từ những chia sẻ của anh. Anh đã có vợ, nhưng cuộc sống hôn nhân của anh không đẹp như anh nghĩ, vợ anh hoàn toàn thay đổi sau khi kết hôn, vậy là hai người ly dị sau hai năm chung sống. Anh bảo yêu nhau nhiều nhưng chưa chắc đã hiểu hết được con người thật sự của nhau, hạnh phúc gia đình phải do cả hai cùng vun đắp chứ một phía thì điều đó là không thể. Anh sống một mình thấy cô đơn, trống trải lắm nhưng thà cứ như vậy còn hơn tiếp tục một cuộc sống không vừa lòng với nửa kia.
- Em…yêu…..anh – em cố gắng lắm mới nói được một câu khi hai đứa ngồi bên bờ hồ.
- Em nói gì, anh không nghe rõ.
Em chỉ nói một lần thôi, kệ anh đấy, năn nỉ vô ích.– e nũng nịu.
- Anh cũng rất rất thích em.
- Thích thôi sao? – em giả vờ làm mặt giận dỗi.
- Ý anh không phải vậy mà, anh yêu em Thư à, lúc giận lại càng thêm yêu.
- Anh đúng là đồ dẻo miệng – em cười khúc khích rồi véo vào mũi anh
- Có người tự lọt vào tay anh rồi nhé.
Thật đơn giản và ngọt ngào, em chưa bao giờ nghĩ tới việc mình phải chủ động với tình yêu như vậy, mình là con gái mà, phải kiêu chút chứ. Em đã từng tưởng tượng mình được tỏ tình ở một nơi ngập tràn anh đèn đủ màu sắc, một anh chàng cầm bó hoa hồng thật to, quỳ xuống chân em chờ câu đồng ý của em. Đó, mơ mộng lắm chứ, nhưng có lẽ người đời nói đúng, tình yêu không biết phân biệt giới tính và không phân biệt bên nào yêu bên nào nhiều hơn, chỉ biết yêu và muốn cho đối phương biết rằng trái tim mình đã có người ta thôi.
…………………….
Chúng ta đã cùng nhau trải qua mọi cảm xúc của tình yêu, tình đầu đối với em là muôn vàn bất ngờ này đến bất ngờ khác, còn anh thì đã từng một lần đổ vỡ nên em thấy anh rất tân trọng và thương yêu em. Và cái gì đến rồi cũng đã đến. Em đã không ngăn được cảm xúc của mình, còn anh bản năng đàn ông vốn đã rạo rực nên cũng không thể kìm nén trước cơ thể căng tròn của đứa con gái đang tuổi tràn đầy sức sống như em. Chúng ta lao vào nhau như những kẻ khát tình, em mê muội vì sự cuồng nhiệt của anh, đôi mắt em đờ đẫn, dục vọng khi yêu của chúng ta quá lớn, đó chính là cái thăng hoa trong tình yêu mà người ta vẫn thường hay nhắc tới đây sao? Có chút máu tươi thấm vào tấm mền trắng, có chút đau đớn của phút “yêu” đầu nhưng em không hề hối hận, em cuộn tròn mình trong vòng tay ấm áp của anh. Em ngượng ngùng không dám nhìn vào mắt anh, lần đầu tiên không mảnh vải che thân nằm cạnh người đàn ông của mình, em thấy mình khao khát được làm vợ, được làm một nửa cuộc đời của anh.
- Em cười gì thế? Đang tưởng tượng cái gì phải không vợ yêu?
- Anh vừa gọi em là gì cơ?
- Vợ yêu, vợ yêu, vợ yêu….
- Thôi thôi, em nghe thấy rồi mà. Hihi
- Em muốn nghe thì anh gọi trăm ngàn lần cũng được, giờ em chỉ là của anh thôi.
- Ai nói em là của anh? Người ta vẫn chưa được cả cầu hôn kìa?
- Đợi anh giải quyết xong một số việc quan trọng rồi chúng mình tính chuyện đó nha em. Anh yêu em nhiều lắm Thư à – dứt lời, anh đáp lên môi em một nụ hôn thật ngọt ngào, dư vị của tình yêu thật lạ, cứ khiến con người ta trở nên thật yếu đuối, chẳng thể chối từ.
Anh thường viện cớ vì công việc để đi du lịch với em, em cần gì anh cũng chiều chuộng mà đáp ứng cho em luôn nhưng anh đâu hiểu tâm sự của em, em không muốn anh tặng cho em vật chất mà em cần một người chồng thực sự chứ không phải “chồng hờ” như bây giờ. Nhưng anh còn sự nghiệp và nhiều việc quan trọng như anh đã nói nên em không dám để anh phải suy tư vì em quá nhiều, thế này thôi em cũng mãn nguyện lắm rồi.
…………………
Dạo này, em thấy cơ thể mình không được tốt, ăn gì cũng không ngon, hay nôn mửa nên làm anh lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Ngày hôm sau, em thấy mình đã đỡ nhiều nên sau giờ tan ca, em ra bệnh viện tư gần công ty để kiểm tra sức khỏe. Em kể tất cả các triệu chứng cho bác sĩ thì bác sĩ viết giấy siêu âm thai và đưa cho em:
- Triệu chứng của em là dấu hiệu của người đang trong thời kì thai nghén, chị sẽ siêu âm cho em để em xem kết quả nha .
- Chị nói sao ạ? Em đang mang thai sao?
- Đúng vậy, chắc lần đầu nên không biết sự thay đổi cơ thể của một người mang thai là như thế nào, sau khi xem kết quả siêu âm là em sẽ rõ ngay thôi.
Nhận giấy kết quả trên tay mà em vui lắm, thai được 5 tuần tuổi rồi, cảm giác mang giọt máu của người mình yêu trong bụng mà cứ lạ lạ sao ý, em muốn gọi điện để khoe với anh nhưng em quyết định sẽ tặng cho anh một bất ngờ. Tưởng tượng khuôn mặt anh vui sướng khi biết mình có con mà em cũng thấy hạnh phúc lây.
- Chồng à, mai cuối tuần chúng mình đi siêu thị nhé, em muốn nấu cho chồng một bữa thật ngon. Lâu rồi em không và bếp.
- Ok vợ yêu, mai 8h anh qua đón vợ nhé.
- Dạ, chồng ngủ ngon nhé.
- Vợ yêu cũng ngủ ngon nhé, nhớ vợ. Chụt chụt.
Đọc xong dòng tin nhắn của anh mà em thao thức không ngủ được, mai sẽ là một ngày thật tuyệt vời đây. Nghén nên lúc nào người em cũng khó chịu nhưng nghĩ đến anh và con chúng mình thì bao mệt mỏi lại tan biến hết.
Đúng 8h, chuông điện thoại reo, nghe máy xong em mới biết là anh đã đứng đợi ở trước cửa nhà, em vội vàng vệ sinh cá nhân, trang điểm nhẹ nhàng, chọn một bộ đồ cực yêu làm cho anh nhìn thấy đã cười tít mắt. Anh mở cửa xe cho em vào, trên đường đi anh cứ năn nỉ em tiết lộ bí mật khiến em vào bếp nhưng em nhất quyết để anh hồi hộp mãi mới thôi. Anh vờ làm mặt giận nhưng cũng không lừa được em, trai già rồi mà cứ như trẻ con vậy.
Trong siêu thị, em bắt anh đi một vòng rồi mới quyết định lấy xe đẩy để chọn đồ, em nhặt bao nhiêu thứ, hết chỗ này đến chỗ khác, làm anh quay như chong chóng, nhưng em vẫn chẳng chịu tha cho anh: “ Hihi, có chồng để làm gì? Để phục vụ vợ những lúc như này thôi”. Em lém lỉnh trêu anh khi anh kêu ca hoài.
- Bố ơi….- một đứa trẻ gần đó hình như đang gọi anh.
- Hình như đứa bé kia đang gọi anh thì phải.
- Không phải đâu, mình đi thôi.
- Bố ơi…bố.
- Anh Lâm…anh đứng yên đó – một người phụ nữ chạc tuổi anh, gương mặt tái nhợt tiến lại gần phía em. Em vẫn đang không hiểu chuyện gì thì một cái tát thật mạnh dáng vào mặt anh.
- Chị làm cái quái gì vậy? Sao đánh chồng tôi?
- Chồng cô ư? Cô hỏi anh ta xem tôi là ai.
- Cô đi về đi, chúng ta nói chuyện với nhau sau. Đi thôi em.
- Anh đứng lại. Sao? Anh không dám nói với cô ta, tôi là vợ anh sao, bây giờ đến cả con trai gọi anh, anh cũng không thèm nhìn sao?
- À, thì ra chị là vợ cũ của anh Lâm. Chẳng phải hai người đã ly dị rồi sao? Giờ anh Lâm đã tìm được hạnh phúc mới là tôi thì chị phải mừng cho chồng cũ của mình chứ? Sao lại xù lông lên thế?
- Ôi, thật là nực cười, ly dị sao? Hóa ra vì cô ta này mà hơn một năm nay, anh bỏ bê vợ con anh sao? Đi công tác à, đi ăn tiệc à? Có mà đi ngủ với con yêu tình này ấy – mọi người xung quanh nhìn em với một nét mặt không thể coi thường hơn, họ chỉ chỏ, xì xào bàn tán, mỗi lúc một đông hơn. Em vẫn mơ hồ với những gì chị ta nói.
- Cô câm miệng ngay cho tôi.
- Anh cứ quát tôi đi, lại còn bịa đặt chuyện ly dị để lừa cô ta sao? Anh tài quá, sao ngày trước khi yêu anh, tôi không sớm biết được anh là thằng hèn hạ như này nhỉ?
- Chuyện này là như thế nào? Chị ta nói gì em không hiểu? Ai lừa ai?
- Cô em ngây thơ quá, chị với anh ấy vẫn rất hạnh phúc và chưa hề ly hôn em nhé, nhưng từ khi có em, hạnh phúc mẹ con chị vốn có bị chia qua cho em rồi, em đã hiểu chưa? – chị ta vừa nói vừa đưa đôi bàn tay sắc lạnh vuốt má em, chị ta bắt đầu khóc và từng từ chị ta thốt ra em đều nuốt trọn, khuôn mặt em không còn tí máu, đôi môi em run rẩy, cứng đờ, em không dám tin đó là sự thật.
- Anh, sao anh không nói gì, em muốn nghe một lời giải thích từ anh, em cầu xin anh, hãy nói cho em biết đi, sao anh lại lừa dối em, em đã làm gì nên tội để ông trời trừng phạt em như thế này – em bám víu lấy anh và khóc, em gào thét trước sự e ngại của tất cả mọi người xung quanh.
- Anh xin lỗi, tất cả là do anh, em đừng khóc, em đứng dậy đi, anh đưa em về.
- Anh bỏ em ra, đừng động vào em, thật ghê tởm, vậy mà suốt thời gian qua em không hay biết gì? Trước các chị cùng phòng hay kể về anh, họ nói anh đào hoa, em cũng gạt hết, em không tin họ , chỉ tin anh thôi, vậy mà anh lại là người làm em đau nhất, có đáng không anh, em có đáng bị như vậy không?
- Anh sai rồi Thư ơi, em đừng như vậy mà – anh quỳ xuống chân em cầu xin nhưng em không nghe, em thấy lòng mình đắng chát, có lẽ em đã quá mê muội trong tình yêu của anh.
- Mẹ ơi…..-đứa bé thấy sợ và khóc thét lên, em nhìn thấy gương mặt thằng bé mà em nghĩ tới con mình, chắc nó cũng đau lòng lắm khi có ông bố tồi tệ đến như thế này.
- Giải tán nhanh – thấy mọi người tụ tập đông, bảo vệ siêu thị thổi còi bắt mọi người tản ra, em đứng dậy và lết đi, em như người mất hồn vậy va hết vào người này người kia.
- Thư, Thư, để anh đưa em về.
- Tôi tự đi được, anh định bỏ con anh sao? Chúng ta nên tỉnh mộng đi.
- Anh đừng mong tôi kí vào đơn ly hôn để anh đến với nó, chuyện này chưa xong đâu – người phụ nữ ấy đay nghiến rồi bế đứa bé đi luôn.
Em cũng chạy thật nhanh và bắt vội chiếc taxi, anh đuổi nhưng không kịp, em nhìn anh qua gương chiếu hậu mà quặn lòng. Hôm nay, lẽ ra anh và em sẽ rất hạnh phúc nhưng đời thật không ai có thể lường trước được điều gì, chuyện này hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát của em. Em chưa từng nghĩ hoàn cảnh của mình lại giống nhân vật trong truyện đến vậy nhưng em hoàn toàn mất hết sức lực để đối diện với nó, vì truyện là truyện và thực tế không có điều gì lại màu hồng như truyện cả. Nếu như anh bất chấp tất cả để đến với em thì đó chính là cái kết mà tác giả dành cho nhân vật của mình, nhưng thực tại, nếu thật sự có điều đó thì em chấp nhận sống một mình nuôi con hơn là để con em sau này khi sinh ra, nó bị người đời chửi rủa vì có một người bố bất nhân, bất nghĩa.
Anh gọi cho em liên tục nhưng em không nghe máy. Em biết giờ anh đang căn nhà mà anh thuê cho em để đợi em về, nên em bảo taxi cho em sang đường khác, người em không muốn nhìn thấy lúc này chính là anh, em cần suy nghĩ mọi chuyện, chính lúc này em cần tỉnh táo hơn ai hết. Em thuê một phòng trong nhà nghỉ, chủ rất ngạc nhiên khi em chỉ có một mình, em nhận chìa khóa và đi lên phòng. Bước vào căn phòng trống vắng, cảm giác cô đơn bao trùm lấy cơ thể em, em gào khóc như điên dại, em hận anh nhưng vì quá yêu anh rồi nên em thấy hận bản thân mình hơn. Em quá khờ dại với tình yêu đầu, em quá dễ dãi với cảm xúc của bản thân và em quá tin anh, bởi anh đóng đạt quá khiến em chẳng chút nghi ngờ, anh bảo anh giải quyết xong chuyện quan trọng rồi chúng mình tính tới ngày cưới, có phải ly hôn vợ là chuyện quan trọng anh nói không? Anh muốn em thành đứa con gái giật chồng người khác sao? Không, không, em chỉ là một nhân vật trong câu chuyện tình đời của anh, em diễn theo cách anh kể, em yêu theo cách anh dàn dựng và em thất bại theo cái kịch bản tồi tệ của anh thôi. Em bị tiêu khiển theo cái vòng xoáy mà anh tạo ra, khiến em chao đảo, đắm chìm. Anh thật sự quá hoàn hảo, yêu cũng hoàn hảo mà tệ bạc cũng hoàn hảo. Thử hỏi, cuộc sống này liệu em còn có thể tin ai được nữa đây, em biết nói sao với bố mẹ về cái thai của mình, ems au này khi sinh con ra, em sẽ kể với con như thế nào về anh khi em chấp nhận làm một người mẹ đơn thân? Em cũng muốn được giành giật lấy tình yêu của mình nhưng em không đủ ác như anh, em là phụ nữ, em hiểu cảm giác mất người mình thương yêu như thế nào.
- Cám ơn anh đã để em được trải nghiệm cuộc đời này, mình dừng lại thôi, tiếp tục cũng chẳng thể hạnh phúc đâu anh, chị ấy và đứa bé cần có anh chăm sóc – gửi một dòng tin nhắn cho anh, em thấy tim mình đau nhói.
- Đừng mà Thư ơi, anh biết mình sai rồi, hãy tha thứ cho anh, đừng bắt anh rời xa em.
Em không nhắn tin lại. Mặc kệ những cuộc gọi, những dòng tin nhắn anh gửi liên tục cho em, em vẫn dứt khoát với sự lựa chọn của mình, bởi chỉ cần tha thứ cho anh, em sẽ làm cho một đứa bé mất bố, một người phụ nữ mất chồng và cuộc sống của em sẽ lại càng bất hạnh hơn.
………………………
Em lên công ty, gặp giám đốc và xin thôi việc, em muốn rời khỏi mảnh đất này thật nhanh, để không phải trốn chạy anh nữa. Giám đốc kể cho em nghe lí do hồ sơ của em được duyệt nhanh nhứ thế là nhờ vào Lâm đã giới thiệu em. Tuy anh ấy rất bất ngờ trước quyết định đột ngột này của em nhưng anh ấy vẫn đồng ý vì thời gian làm việc cùng nhau anh ấy cũng hiểu tính cách em như thế nào. Xong mọi chuyện, em vội về luôn nhà chúng ta lấy quần áo, mọi thứ em đều để lại, bởi vì những gì liên quan đến anh đều làm em thấy đau lòng. Em đặt vé máy bay vào Vũng Tàu, chỗ chị gái em và bố mẹ đang ở, em nghỉ ngơi tại đây một thời gian, nhưng bụng em ngày càng nổi hơn, bố mẹ cũng không còn trẻ, em không muốn bố mẹ phải nghĩ ngợi về mình nên em quyết định giấu mọi người. Viện cớ công ty cử đi học ở nước ngoài, em nói dối gia đình để vào Tp.HCM bắt đầu lại từ đầu. Cuộc sống nơi đất khách quê người vô cùng vất vả nhưng em lại thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
…………………
Bao năm trôi qua mới trở lại Hà Nội vì hợp đồng của công ty, em dạo khắp phố phường, những con đường quen thuộc của ngày xưa, mùi hoa sữa nồng nàn trải dài khắp phố. Trước đây, khi đi cùng anh, em phải bịt chặt mũi vì em sợ hắc của hoa sữa, cứ ngửi thấy là em lại chóng mặt, nôn nao nhưng giờ thì khác rồi, em thản nhiên tận hưởng món quà của Hà Nội. Có lẽ cảm giác của em đã chai lì cũng như con tim của em đã lạnh ngắt, nó chẳng còn thổn thức khi em nghĩ đến anh, chỉ là chút dư âm cũ ùa về khiến vết thương xưa đã lành nay lại rỉ máu. Em không có một chút thông tin nào về anh cả, mà em cũng chẳng buồn bận tâm. Em, anh và chị ấy, chẳng ai có lỗi cả, chỉ là tạo hóa khéo trêu ngươi, do định mệnh ép chúng ta đi sai đường mà thôi. Giờ em đã có một tình yêu khác để nương tựa, đó là “con trai của em”, sẽ mãi chỉ là của riêng em. Hạnh phúc nhé, người đàn ông đi qua cuộc đời em.
إرسال تعليق