Nhờ có Xuân không những nhà cửa gọn gàng, bữa cơm nóng sốt ngon miệng, con trai lên cân mà chồng tôi cũng “ngoan” hẳn.
Chỉ còn 3 tháng nữa là tôi sinh đứa thứ 2, vậy mà qua bao mối cậy nhờ, kể cả đến trang tin giới thiệu việc làm mà vẫn không tìm được người giúp việc. Thế rồi tình cờ chồng đi công tác qua một tỉnh trung du phía bắc, lỡ độ đường, chồng xin ngủ nhờ tại một gia đình nông dân có 3 mẹ con.
Cô con gái tên Xuân vừa tròn 18 tuổi, muốn xuống thành phố kiếm việc làm từ lâu mà còn ngại không quen đường đi, nước bước. Khi chồng nói chuyện cần tìm người giúp việc, mẹ con Xuân tỏ ý phấn khởi. Vậy là Xuân theo chồng tôi xuống phố.
Khi nhận Xuân tôi cũng băn khoăn, ngần ngại vì nghĩ tới chuyện ô sin trẻ tìm dịp “à ơi” ông chủ khi bà chủ bầu bí, sinh nở hay bận việc công sở. Thế nhưng thấy Xuân trẻ, khỏe, thật thà, hiền lành với lại thời buổi khó khăn cầu nhiều hơn cung, tôi đành tặc lưỡi gạt nỗi lo, để bắt tay vào việc dạy Xuân quen dần với việc nhà. Xuân chịu khó học hỏi, chẳng mấy chốc cô ấy đã thông thạo gần như mọi việc từ sử dụng bếp ga, máy giặt, đến là ủi quần áo phẳng phiu cho vợ chồng tôi mỗi sớm đi làm.
Con trai đầu của chúng tôi lên 5 tuổi, từ khi có Xuân về làm, nó quấn chị lắm, sáng dậy theo lời chị nó tự giác vệ sinh, ăn sáng, rồi đeo chiếc cặp bé tý giục chị đưa đến lớp. Vợ chồng tôi dậy đã có suất ăn sáng nóng sốt Xuân chuẩn bị sẵn. Tối về cả nhà lại quây quần bên mâm cơm với những món hợp khẩu vị mà Xuân rất chịu khó dậy sớm đi chợ xa tìm mua. Chồng tôi thường khen Xuân khiến cô ấy đỏ mặt xấu hổ và cả nhà lại cười vui vẻ.
Nhiều lần Xuân tâm sự với tôi là gia cảnh khó khăn, bố mất sớm, cô muốn được ở đây giúp việc cho tôi lâu dài để có tiền gửi về cho mẹ nuôi các em ăn học...
Rồi bé gái thứ 2 nhà tôi ra đời, ngạc nhiên khi đón mẹ con tôi ở bệnh viện về đã thấy chồng tôi tự giác dọn chăn gối ra phòng riêng ngủ, không như ngày sinh con đầu, mẹ tôi nói thế nào chồng tôi cũng quấn lấy vợ con không chịu rời. Nhờ có Xuân không những nhà cửa gọn gàng, bữa cơm nóng sốt ngon miệng, con trai lên cân mà chồng tôi cũng “ngoan” hẳn.
Anh chăm tắm rửa, chải chuốt đàng hoàng chứ không lúi xùi như trước, đặc biệt là chuyện nhậu nhẹt tụ tập với bạn bè hầu như chấm dứt.
Có lần tôi đã chứng kiến chồng vô ý làm vỡ chiếc cốc, mảnh vỡ cứa đứt ngón chân, Xuân vừa băng bó vừa dỗ dành chồng tôi như dỗ đứa trẻ. Mắt cô ấy biểu lộ rõ sự xót xa, lo lắng cho chồng tôi như lo cho người thân của mình vậy... Khi bé gái được 6 tháng tôi đi làm lại, và yên tâm giao con bé ở nhà cho Xuân, chỉ tranh thủ 1 chút buổi trưa tạt về rồi lại đi làm tiếp.
Hôm qua cơ quan họp tan sớm, tôi vội vàng về nhà với con thì thấy con bé đang ngủ say trên giường của Xuân, lại nghe tiếng lục đục ở phòng riêng của vợ chồng tôi. Tôi đẩy cửa phòng mình và không tin vào mắt khi chứng kiến cảnh chồng mình và Xuân quấn quýt nhau trên chính chiếc giường của vợ chồng tôi. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao dạo này chồng tôi lại “ngoan” thế.
إرسال تعليق