Kể từ lúc gặp lại em, anh đã biết vì sao anh lại cứ thích cảm giác một mình trong thời gian dài như thế. Vì người anh muốn ở bên cạnh chỉ có em.
***
Chiều 28 Tết, cô bị đứa bạn thân phổi bò lôi đi mua sắm. Ra đường đâu đâu cũng thấy treo biển sale, xả hàng, mua 1 tặng 1,...nhiều đến nỗi hoa cả mắt, như thể chủ các cửa hàng chỉ sợ không sale kịp sẽ bị mất hết khách. Nói thật lòng, cô cũng hơi ngại việc phải chen lấn giữa hàng chục con người trong một gian hàng chỉ chừng 10m2 rồi xới tung cả mặt đất để tìm ra món đồ mình thích. Nhưng phụ nữ sinh ra đã có tính đam mê thời trang phụ kiện và cô cũng không ngoại lệ. Đứa bạn thân vẫn thường nói “Mua sắm chính là hạnh phúc của đời người. Vì vậy khi còn tiền thì hãy mua sắm, đừng để đến lúc hết lại hối hận”.
Về đến nhà, thấy một cuộc gọi nhỡ. Mở ra thấy một cái tên, cô định gọi lại nhưng đúng lúc điện thoại rung lên một tiếng rồi tắt nguồn. Cô tiện tay quẳng cái điện thoại lên giường rồi chính mình cũng đổ ập lên, không hề có ý định sạc điện thoại. Đêm dài mới chỉ bắt đầu đã lạnh tê tái. Tết năm nay rét một cách khác thường.
Sáng 29 Tết, anh nằm co quắp trong đống chăn nệm ấm áp, hậu cuộc nhậu nhẹt tất niên với đám đồng nghiệp tối hôm qua. Mở mắt dậy khó chịu vì điện thoại rung liên hồi, anh với lấy cái điện thoại nhíu mày nhìn dòng chữ “Em yêu dấu” chỉ muốn vứt quách nó đi. Anh ghét nhất là ai tự tiện đổi tên trong danh dạ điện thoại của mình, nghe sến sẩm chết được. Nhưng tắt đi được một lúc tiếng rung lại như muốn đeo bám lấy giấc ngủ của anh. Đầu dây bên kia nhõng nhẽo bắt đầu đòi anh đưa đi chơi. Anh vốn muốn từ chối nhưng vì giọng nói dường như sắp khóc đến nơi nên anh lại mềm lòng. Tiện tay vơ lấy một chiếc áo gió trong tủ, chải lại tóc, xịt gel cho cái đầu trông đỡ luộm thuộm, anh vác xe ra khỏi nhà bỏ lại đằng sau ánh mắt oán thán của mẹ. Anh chợt nhớ ra hôm qua khi đi làm về, mẹ anh theo lên tận phòng bắt đầu ca nhạc cải lương rồi chốt một câu “Mai phải ở nhà dọn nhà đấy, Tết nhất đến nơi mà phòng như cái ổ chuột”.
“Tết”, anh nghĩ về Tết. Đúng là chả có cái gì nhạt nhẽo như Tết. Tết người ta về quê hết, đi hết cả các nẻo đường thì nhìn đâu cũng giống một thành phố bỏ hoang. Chỉ có mỗi chuyện không tắc đường, không phải đi làm trong ngày Tết là khiến anh hài lòng. Cả buổi sáng đưa cô bạn gái đi chơi toàn làm những việc khiến cơn buồn ngủ của anh trở thành cơn lũ xoáy. Nhất là khi anh ngủ gật khi đi xem phim khiến nàng giận dỗi. Nhưng anh bỗng ngại việc đi làm lành với con gái. Anh thật sự mệt, chỉ muốn chui vào đâu làm nốt giấc ngủ còn dang dở. Rốt cuộc nàng tự giận rồi lại tự làm lành. Anh thấy kì lạ, bắt đầu từ khi nào anh lại trở thành một khúc gỗ di động như vậy? Dường như anh bắt đầu thích cảm giác được cô đơn một mình không ai nhòm ngó tới. Cảm giác đó thú vị hơn rất nhiều.
Sáng 30 Tết, cô ngủ dậy, lưng đau nhừ vì hôm qua phải trèo lên mái nhà suốt cả buổi để tìm con mèo lạc. Sớm tỉnh dậy thấy cảm giác ấm áp mềm mại từ bàn chân truyền tới cô mới biết mình không hề cô đơn khi tỉnh giấc. Đây có lẽ là niềm hạnh phúc nho nhỏ cho mỗi buổi sáng sớm. Nhìn điện thoại cô định nhắm mắt ngủ tiếp một giấc nhưng chợt nhớ ra hôm nay phải đi mua chút lá mùi để tắm gội cuối năm. Năm nào cả nhà cô cũng dùng thứ lá này tắm gội trước Giao thừa. Mẹ nói lá mùi là vật thơm tho, có thể đuổi tà mà cũng mang sức khỏe đến vào năm mới.
Điện thoại từ lúc nào đã rung lên một cuộc gọi, người bên kia lo lắng hỏi:
- Hôm qua anh gọi nhưng điện thoại em tắt máy?
- Hôm qua em đi dạo phố với bạn quên không sạc điện thoại.
- Tối nay em vẫn nhớ lịch xem pháo hoa với anh phải không?
- Xin lỗi, hôm nay em bị nhức đầu chắc không thể đi được.
- Vậy anh đến thăm em.
- Hôm nay chắc em sẽ đi ngủ sớm. Đừng lo, anh đến em sợ mất công.
- Ừ em nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe nhé. Chúc em năm mới vui vẻ.
Cô chẳng biết nói thêm gì. Anh và cô quen nhau cũng gần 1 năm. Anh làm ở công ty bên dưới, văn phòng cô ở tầng trên. Sau này khi cô chuyển sang nơi làm mới hai người vẫn giữ liên lạc song lại mãi vẫn chỉ là mối quan hệ như vậy, không hơn. Nhiều lần cô cũng thử cố gắng nhưng lại vô ích. Dường như lòng khát khao tình yêu đã lụi tàn trong cô từ nhiều năm trước nhưng anh vẫn kiên trì cố gắng như vậy.
Cô vén bức rèm mong nhận được chút ánh sáng nhưng ngoài trời dù ban ngày mà vẫn âm u như chỉ trực đổ mưa bất cứ lúc nào. Đúng là đặc trưng của mùa đông nhưng cô thích vậy. Chỉ để có cảm giác bầu trời cũng có lúc cô đơn trong tĩnh mịch.
"I find the room, when she’s in it with you
Please don’t forget me
Do it imagine it, or catch these moments
I know you got history"
Chiều 30 Tết, cuối cùng anh cũng dọn dẹp xong mớ bòng bong lộn xộn trong căn phòng. Anh bỗng thấy lòng trống trải, chạnh buồn. Ngồi xem lại album ảnh cũ, ngày ấy trông ngố ngố mà vẫn cưa được cái cô đứng bên cạnh trong ảnh. Trong ảnh, cô cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh. Nhìn xuống đôi tay họ nắm chặt. Bây giờ đôi tay anh đã nắm tay cô gái khác, đôi tay cô có lẽ cũng mang hơi ấm của người con trai khác. Chiều mùa thu năm ấy, cô ghé tai anh nói: “Mình chia tay đi”. Cô đặt bàn tay lên tay anh nắm nhẹ một cái rồi buông ra.
Ngày ấy anh vui vẻ đồng ý tựa như chờ đợi chuyện này đã lâu. Bao lâu rồi tưởng quên mà vẫn nhớ. Rồi anh suy nghĩ về chuyện tình cảm hiện tại, có lẽ mối quan hệ yêu đương này cũng nên sớm kết thúc. Bên cạnh nàng, anh chẳng có cảm giác muốn nắm tay nàng, cùng nàng đi trên một con đường thật dài. Đơn giản là lần đầu tiên gặp nàng, anh bị vẻ đẹp trẻ trung của nàng cuốn hút giống như một ai đó của một năm nào đó. Nàng mới chưa tròn 20 tuổi, nàng còn cả đời để tìm một người đàn ông dành cho nàng. Còn anh sẽ vui vẻ làm một người từng bước qua đời nàng. Rồi anh chợt nghĩ liệu ai đó có còn chờ đợi anh trong một ngày cuối năm đầy gió rét? Lòng anh bất giác hụt hẫng như một tờ giấy bị thủng lỗ chỗ, nơi đâu gió rét cũng có thể luồn vào.
"Why am I so emotional?
No, It’s not good look, gain some self control
And deep down I know this never works
But you can lay with me so it doesn’t hurt"
9h30 đêm 30 Tết, cô ăn mặc đẹp, trang điểm nhẹ nhàng chờ đợi thì đứa bạn thân gần nhà gọi điện nói chân bị bong gân không thể đi cùng cô được. Cô mỉm cười, ngồi lại xem lần lượt các tin nhắn rồi lần lượt trả lời các tin nhắn. Hầu hết đều là tin chúc mừng năm mới của bạn bè, đồng nghiệp, tin nhắn của trưởng phòng thông báo ra Tết được thưởng nửa tháng lương. Vậy có lẽ đêm Giao thừa năm nay cô nên ở nhà phụ mẹ cơm cúng. Định thay đồ ra thì mẹ cô đã đứng ở cửa lúc nào. Mẹ nói “Tối nay bố mẹ sẽ đi xem pháo hoa, con đi với bạn thì khóa cửa nhé”. Cô đầy ngạc nhiên nhìn mẹ, định hỏi sao năm nay mẹ lại phá lệ không ở nhà thắp hương mà đi xem pháo hoa, mẹ đã chọn lấy chiếc vòng trên bàn trang điểm đeo vào cổ cô: “Đời người có mấy lần được xem pháo hoa Giao thừa.”
10h đêm Giao thừa, cô lang thang một mình dạo phố, đèn đuốc sáng chói lòa. Còn nhớ hồi chưa cấm pháo nổ mỗi nhà đều tích mấy dải pháo treo trước cửa để đốt đêm Giao thừa. Sau này có pháo hoa càng ngày càng đẹp nhưng lòng cô mỗi lần xem pháo hoa lại bớt vui đi một chút. Vì cô biết khi màn pháo hoa chấm dứt cũng là lúc tuổi cô chồng chéo thêm một con số. Ai mà chẳng phải già đi, chỉ là cô cảm thấy tuổi thanh xuân biết mấy ngắn ngủi. Nhìn sang bên đường, cô chợt nhớ ra một nơi. “Mộc trà” vẫn sáng đèn như ngày thường. Cô thở phào một hơi vui mừng. Dù sao Giao thừa năm nay cô cũng không lo phải lang thang ngoài đường.
Anh chuẩn bị tươm tất để đưa bạn gái đi chơi. Anh sẽ không nói lời chia tay trong đêm Giao thừa nhưng ít nhất cũng muốn để lại chút kỉ niệm đẹp với nàng lần cuối. Đến 10h nàng nói hôm nay mệnh nàng kị mệnh anh vì thế đêm nay tạm không gặp nhau để sang năm mới có thể bên nhau hạnh phúc. Anh thấy lạ, lạ vì bản thân chẳng hề có một chút hụt hẫng, thậm chí còn hơi vui. Anh khoác áo ra khỏi nhà. Lang thang ngoài đường một lúc anh quyết định đi với đám bạn. Nhưng rồi điểm lại anh mới chợt nhớ ra hình như trong đám ấy chỉ có mỗi anh là đi đơn lẻ. Nghĩ đi giữa một rừng đôi cặp anh cũng thấy ngại, mà có khi chúng nó cũng ngại. Vậy dẹp đi. Bỗng trong đầu anh nghĩ tới một nơi. Kể từ giây phút bước vào cửa, anh cảm giác hồi hộp khó tả, y hệt như lần đầu tiên tới trường. Quán vắng, chỉ có 2 đôi tình nhân ngồi bên cửa sổ và một cô gái ngồi trong góc. Anh nhẹ chân bước về phía ấy chẳng hề ngần ngại nói:
- Không ngờ lại gặp em ở đây.
Cô từ từ ngẩng đầu, đôi mắt bất giác cong lên cười một nụ cười hệt như 5 năm trước khi cô nói lời chia tay. Lúc đầu anh còn nghĩ mình đang mơ nhưng đến tận khi cô mở miệng anh mới biết là thật. Cô nói:
- Đã lâu không gặp.
- Không lâu lắm đâu. Thứ tư tuần trước lúc đi làm về qua ngõ nhà em, anh thấy em được bạn trai đưa về. Mà anh ngồi ké đây một lát được chứ nhỉ?
- Tất nhiên là được – Cô cúi xuống kéo dịch cái ly trà về phía mình – Sao lúc ấy anh không gọi em?
- Anh gọi nhỡ bạn trai em ghen anh biết làm sao?
- Anh có thể nhận là đệ em được mà – Cô tỏ vẻ cao hứng.
Cả hai bật cười rồi bỗng im lặng. Anh im lặng vì khi cô làm lơ với từ “bạn trai” anh nhắc đến như ngấm ngầm thừa nhận. Anh thấy thứ gì đó vừa mới đập rộn ràng khi biết cô đến đây một mình nay đã chùng xuống một nhịp không hề báo trước. Còn cô im lặng vì anh chẳng hề chút thái độ khi nghĩ cô có bạn trai. Bàn tay để trên bàn nhẹ nhàng tút xuống dưới, đan vào bàn tay còn lại.
“Say something I’m giving up on you
Sorry that I could’n get to you
Anywhere I would followed you
Say something I’m giving up on you.”
11h đêm 30 Tết, trà đã nguội, những câu chuyện, kỉ niệm của hai người cũng kết thúc. Cô nhìn điện thoại đứng dậy muốn về. Anh cũng lặng lẽ đứng dậy đi sau. Ra đến cửa, anh nói:
- Chúc mừng năm mới
Thực ra đây không phải là lời thật tâm anh muốn nói lúc này.
- Năm mới vui vẻ - Cô gần như chỉ nói sau anh một giây.
Thực ra đây cũng không phải lời cô thật lòng muốn nói.
Nhà cô ở phía đông, nhà anh về phía tây. Cô đưa chân trái theo cái quay người. Anh vẫn đứng im. Thật buồn cười, 5 năm trước họ ra khỏi cửa thở phào nhẹ nhõm sau một cuộc chia tay, 5 năm sau lại đầy tiếc nuối mà địa điểm vẫn chính là vị trí đang đứng này. Cô còn chưa xoay hết người đã cảm nhận cổ tay bị một lực nắm lấy. Cô quay lại, anh cười toe toét:
- Hay là mình đi xem pháo hoa? Trừ khi em muốn về nhà làm cơm cúng cho mẹ rồi trèo lên giường làm một giấc khi cả đất nước đang đón Giao thừa?
Cô cũng cười toe toét, dùng tay còn lại gỡ tay anh ra:
- Còn hơn là bị bạn gái anh đánh ghen, em không muốn nhan sắc bị vùi dập đâu.
Anh bắt nốt lấy cổ tay kia của cô, khiến cô đứng đối diện với anh, thản nhiên buông một câu:
- Anh sắp chia tay bạn gái rồi.
- Anh đang chơi trò gì thế? Cô bắt đầu tức giận - Em lại đang sắp trở thành ứng cử viên dự bị đấy à?
Anh nắm chặt tay cô hơn, bàn tay lạnh cóng. Trong ánh sáng leo lét hắt ra từ quán trà, cô thấy nửa mặt anh chìm trong bóng tối nhưng ánh mắt nghiêm túc lạ thường. Anh bỗng mở to mắt:
- Anh không đùa.
- Em cũng không đùa.
- Nghe anh nói đây vì những lời sến súa thật lòng anh sẽ chỉ nói một lần. Kể từ lúc gặp lại em, anh đã biết vì sao anh lại cứ thích cảm giác một mình trong thời gian dài như thế. Vì người anh muốn ở bên cạnh chỉ có em. Nên, đi xem pháo hoa với anh nhé?
Cô cúi đầu, bỗng khóe môi nở một nụ cười gian manh:
- Nhưng hôm nay, em đã từ chối đi xem pháo hoa với một người rồi. Giờ nếu không từ chối anh e là nhất bên trọng nhất bên khinh.
Anh nắm lấy tay cô kéo đi.
- Bỏ ra, gẫy tay em rồi.
- Xin thiếu nữ, thiếu nữ cứ làm như tôi vùi hoa dập nguyệt.
- Đi đường nào cho nhanh bây giờ? Đã gần 12h rồi?
- Đường nào chẳng được, miễn là cùng em.
"Oh, won’t you stay with me?
Cause you’re all I need
This ain’t love it’s clear to see
But darling, stay with me?
Stay with me".
Hồng Trà
إرسال تعليق