Máu trinh

Nó biết anh vẫn còn yêu nó, một chút thôi, dù chỉ đơn thuần là một chút ít ỏi còn sót lại sau một cuộc tình dài mà nó tưởng chừng đã chôn sâu mãi mãi …


Anh và nó yêu nhau không lâu.
Không lâu ở đây đơn thuần chỉ giống như chuyện tình yêu được trải bằng tấm thảm tình dục, ngắn ngủi vô hồn. Lần đầu tiên khi “chuyện đó” xảy ra, nó bị ra máu.
Trớ trêu thay, anh không tin đó là máu trinh.


Anh là người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời nó. Nó đã dâng hiến trinh tiết của mình cho người đàn ông duy nhất nó yêu. Nó thường nghe người ta nơm nớp lo sợ về “cái ngàn vàng” của người con gái, và nó cũng vậy. Khi nó quyết định trao trọn trinh tiết của mình cho anh, nó đã xem anh như một vị Thánh. Nó từng ngu xuẩn nghĩ rằng vị Thánh đó sẽ bên cạnh che chở bảo bọc cho nó suốt cả cuộc đời. Có ai thấy rằng điều đó thật ngớ ngẩn?


Nó có thói quen ép người vào lòng anh và thì thầm những câu ngọt ngào nhỏ nhẹ: “Anh này, anh là người đàn ông duy nhất của cuộc đời em. Nếu sau này không may mình ly biệt, em cũng phải lấy chồng, nhưng anh vẫn là người đàn ông duy nhất. Em sẽ phải làm nhiệm vụ của một người vợ, nhưng chỉ là trách nhiệm mà thôi. Cuộc đời em chỉ có một người, và người đàn ông may mắn ấy là anh đấy!”


Nó rất thích nghe anh nói anh yêu nó mỗi khi nó nằm gọn trong vòng tay anh. Nó từng bảo rằng vòng tay kia chính là thiên đường mà sau cuộc hành trình hai mươi năm dài nó đã tìm thấy. Nó cũng thích cả cái cảm giác run bây bẩy, má đỏ hây hây mỗi lần anh nắm lấy tay nó. Chỉ đơn thuần là những cái nắm tay thôi, cũng khiến nó hồi hộp đến thế rồi.
Đơn giản vì, anh là người đầu tiên của nó …


Khó tin quá đúng không? Nó xinh đẹp, nó biết điều đó qua những lời khen ngợi của mọi người. Nó biết giá trị của cái đẹp, nhưng nó chẳng đòi hỏi gì ở anh. Nó từng bắt anh phải lên lịch đưa nó đi chơi và phải có nghĩa vụ làm nó vui nữa. Những điều đó không phải xuất phát từ việc nó cho mình cái quyền của một cô gái đẹp. Việc nó bắt anh phải lên lịch đưa nó đi chơi đơn giản vì nó muốn gặp anh mỗi ngày, nó muốn từng giây từng phút trôi qua với cả hai luôn ngập tràn kỉ niệm. Nó nói rằng anh có nghĩa vụ làm nó vui, vì nó thật sự không mong anh sẽ làm nó khóc. Thế thôi, nó suy nghĩ đơn giản là vậy, nhưng cái cách mà nó bày tỏ mong muốn của mình khiến cho anh không vui. Anh không hài lòng rất nhiều điều ở nó.


Rồi nó có thai …


Nó rất sợ. Khóc … Nó khóc quá nhiều. Nó khóc vì cái gì chính nó còn không biết nữa. Nó chỉ biết là nó thật hư hỏng. Nó tự cho nó là đứa con gái khốn nạn nhất thế gian. Nó đã phụ lòng tin của gia đình đối với nó. Nó nghĩ tới anh. Nó ngừng khóc. Phải rồi, nó vẫn còn có anh! Nó xem anh là chồng, là người suốt đời nó nương tựa. Anh rất yêu nó, anh sẽ không bỏ mặc nó đâu. Nó đi tìm anh.


Nó nói với anh là nó phát hiện mình có thai, cái thai chưa quá vài tuần. Anh nhìn nó, nhìn nó thật lâu. Một lúc sau, anh nói với nó là anh sẽ mua thuốc để nó phá. Nó hụt hẫng. Nó cúi gầm mặt. Dường như cái mà nó mong chờ ở người đàn ông duy nhất nó yêu đã không hề xảy ra. Ừ, nó từng ước mơ một chút gì đó thật đẹp …



Nó biết, nó không làm được. Nó tuyệt vọng và cùng quẫn. Nó cần lắm ở anh một chút ấm áp của sự sẻ chia. Nó hi vọng rằng khi anh quyết định như thế, anh cũng đau lòng. Nó trông thấy sự bình thản của anh khi anh nói rằng vài tuần thì chỉ có thể là một hòn máu tươi, chưa từng tượng hình thai nghén. Nó càng tuyệt vọng.
Nó biết là vậy, nhưng nó làm sao có thể vượt qua được đây. Đối với nó đây là cú ngã đầu đời, tâm trạng rối bời khiến nó đêm ngày suy sụp. Giá mà anh động viên nó một tiếng, giá mà anh hiểu điều đó với nó thật thiêng liêng, giá mà anh ôm nó và nói với nó rằng anh đang ở đó, giá mà, giá mà …



Có những lúc bản thân cảm thấy mình đang rơi vào bế tắc, ắt hẳn ai ai cũng cần một sự cảm thông. Thi thoảng cuộc đời là những tháng ngày dài hiu quạnh. Cô đơn gõ cửa khi trái tim đã tắt hẳn hào quang. Cuộc sống này mấy khi như ý muốn, muốn càng nhiều thì càng bị vùi dập bấy nhiêu. Cái giá phải trả cho một lần yêu đương là vạn lần đau đớn. Hạnh phúc thì ít mà nước mắt thì nhiều. Sau lần đó, nó hầu như đêm nào cũng khóc.


Thỉnh thoảng, anh lại tìm đến nó, nó biết vì anh yêu nó.


Thỉnh thoảng, anh lại ra đi, không để lại dấu vết gì, nó không biết vì sao.


Nó nghẹn ngào mỗi lần anh nói chia tay với nó. Nó luôn im lặng và đồng ý. Nó biết, anh đến vội vàng, và ra đi cũng vội vàng …



Nó học cách chấp nhận và làm quen dần với những nỗi đau. Đã có lần nó thử níu kéo anh ở lại, nhưng anh vẫn ra đi. Nó không biết anh cứ đến rồi đi để được gì? Liệu anh có mệt không khi phải yêu rồi phải xa, phải thương rồi phải ghét? Nó không dám hỏi anh thêm lần nào nữa, nó mất đi rồi khả năng chuyện trò hay tâm sự cùng anh. Nó chỉ dám im lặng. Anh trở về với nó, cho dù là sau một năm, hai năm, hay ba năm, nó vẫn dễ dàng chấp nhận. Anh giận nó, ghét nó, hận nó, hay vì một lý do gì đó anh lại ra đi, nó cũng sẽ chấp nhận. Tất cả đơn thuần là im lặng. Nó nghĩ rằng nó từng làm cho anh tổn thương vì cái ngang bướng thất thường của hàng vạn người con gái, nên đó là những gì nó bù đắp cho anh. Nó chẳng quan tâm đến giá trị của mình, cũng chẳng nghĩ suy đến những gì mà nó phải chịu. Nó đã xem anh là chồng một ngày, thì mãi mãi anh vẫn là chồng của nó, chỉ có anh mà thôi. Thế nên, nó bất chấp người đời xem nó là một con rối điên dại, vì thâm tâm nó hiểu nó là một người vợ chung tình.



Đàn ông bỏ đi và trở lại với vợ mình là điều tất yếu. Đàn ông có khả năng làm chuyện phi thường đó, còn đàn bà thì không. Những người đàn bà đã được gắn mác “vợ hiền” thì đừng hòng tơ tưởng đến thằng đàn ông nào khác. Đàn bà có nghĩa vụ nhẫn nhịn và chờ đợi, cho dù chồng mình có tồi tệ đến đâu, có đi lâu đến mấy, họ cũng phải giữ được câu tam tòng tứ đức, xuất gia tòng phụ xuất giá tòng phu. Nó là mẫu người con gái đẹp hiện đại, nhưng lại thuộc tuýp người đã nói ở trên. Nó vui vẻ đón anh trở về mỗi khi anh thích, nó bỏ qua tất cả và xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nó biết là anh cũng thế. Nó nghẹn ngào nhìn anh rời xa mỗi khi anh muốn, im lặng chờ đợi và tự sức vượt qua những nỗi buồn, những cô đơn khi không còn ai nương tựa. Nó yêu anh nhiều lắm, nhưng …



Khi một người đàn ông hết yêu một người đàn bà, họ sẽ sa đà vào những gì họ yêu thích. Họ chẳng quan tâm đến những điều xảy ra với người họ đã từng yêu sau mỗi lúc chia tay. Tình đến nhanh chóng, tình đi tùy ý mình. Đàn ông có thể yêu hết người này rồi lại yêu sang người khác, thậm chí có thể yêu một lúc hàng vạn con đàn bà, dù đó là “gà” hay con nhà nho giáo. Phụ nữ thì không. Chia tay đối với người phụ nữ mà nói, là một nỗi đau dai dẳng dày vò. Họ phải rất vất vả mới có thể vượt qua, và càng khó khăn hơn khi chấp nhận một tình yêu mới. Phụ nữ khác với đàn ông. Phụ nữ đẹp lại càng khác. Cái đẹp của người phụ nữ là những gì họ nghĩ, họ làm đối với mọi người xung quanh ngoài cái ngoại hình tưởng chừng như hoàn hảo. Cái đẹp ấy là lòng nhân hậu và sự thủy chung. Thế nên, họ không thể ngoại tình. Nếu một người đàn ông yêu phải một người phụ nữ đẹp, có ai dám chắc rằng anh ta sẽ chẳng rời bỏ người phụ nữ đẹp ấy chỉ vì một lý do nào đó không?



Người ta vẫn nói rằng, hồng nhan bạc phận.


Và rồi một ngày, anh lại trở về …


Tình dục luôn là sợi dây vô hình liên kết nó và anh. Thế nhưng, điều đó không thể nào giúp cả hai xây dựng một mối quan hệ lâu dài bền vững. Nó từng nói với anh như vậy. Điều nó nói hoàn toàn hợp lý. Tình dục chỉ là đích đến của tình yêu chứ không phải là một phương thức công khai giúp tình yêu tồn tại. Hẳn cả anh và nó đã từng nghĩ rằng cả hai đã về đích an toàn trong cuộc chạy đua tình yêu ấy, nhưng họ quên mất rằng muốn về đến đích thì cần phải cố gắng khá nhiều chứ không chỉ đơn thuần “vì đó là yêu”. Qua rất nhiều vui buồn xảy đến, mối quan hệ của nó với anh nhanh chóng vỡ tan cùng thời gian. Nó biết nhưng nó còn có thể làm gì, vì cuộc hành trình của một cặp đôi không thể lâu dài với mỗi sự cố gắng miệt mài của duy chỉ một người con gái. Anh dần đã quá mệt mỏi, anh gần như buông xuôi. Khi nó nhận ra nó không thể sống thiếu tình yêu này cũng là lúc anh nhận ra anh đã cố gắng quá nhiều để mà chiều lòng nó. Nó đã làm tổn hại trái tim anh, và anh cũng đã làm vậy với nó.



“Người ta hận nhau vì yêu nhau nhiều quá,


Làm nhau đau cũng bởi quá yêu nhau …


Ngày hôm nay, ngày mai và ngày sau,


Kẻ đớn đau là kẻ yêu nhiều nhất


Kẻ có tất là kẻ mất rất nhiều …”


Cả hai đã từng yêu nhau, yêu nhau sâu đậm qua những lần giận hờn tranh cãi, những phút giây ngọt ngào, những khoảng trời lặng lẽ bình yên …


Cả hai đã từng làm nhau tổn thương, tổn thương nặng nề cũng bởi những lỗi lầm mà những người trần mắt thịt thường hay vướng phải. Anh không phải là Thánh, anh cũng là con người. Nó không phải là một thiên thần, nó cũng là người trần như anh. Cả anh và nó đều sẽ có lầm lỗi, nhưng vì yêu nhau, cả hai cần học cách thứ tha.


Thời gian trôi qua, nó phát hiện ra mình có thai một lần nữa.


Nó biết mình còn quá non nớt trong vai trò của một người mẹ. Nó biết đứa trẻ vô tội kia rồi cũng sẽ hóa kiếp mồ côi. Nó không thể sinh đứa bé ra với cái sức khỏe yếu ớt của mình. Nó vẫn còn quá nhỏ để thực hiện sứ mệnh thiêng liêng đó. Nó dường như rơi vào u mê tăm tối, hàng nghìn câu hỏi liên tiếp được nó đặt ra. Nó không tài nào đứng lên để mà bước tiếp. Nó thấy được sự suy sụp của mình, và dường như đây là cú sốc lớn nhất mà nó từng trải qua.


Lần này, nó không tìm đến anh. Nó tìm đến một người bạn gái chơi thân từ bé. Cô ấy đang sống ở một nơi rất xa, rất văn minh và hiện đại. Cô ấy có những suy nghĩ rất thoáng trong chuyện tình yêu, nên ân cần sẻ chia và cho nó những lời động viên vô cùng cần thiết. Nó hoàn toàn tin tưởng vào người bạn thân này, tính ra thì cô ấy và nó đã nằm kế giường với nhau mà khóc oeoe lúc vừa chui ra từ bụng mẹ. Cô ấy ngỏ ý muốn giúp nó thổ lộ với gia đình, với người nó yêu ( mặc dù cả hai đã chia tay cách đó không lâu lắm ) để nó có thể sinh nở đàng hoàng và cô ấy sẽ là người giúp nó nuôi dưỡng đứa bé. Nó nhất định không chịu. Nó quá xấu hổ khi phải thốt lên rằng nó là một đứa con gái đáng khinh, phụ bạc lòng tin của gia đình chỉ vì những lúc không giữ mình trước cái mà nó cho là “tiếng gọi ân tình” trên nhân thế. Nó suy nghĩ rất nhiều về những lời nói mang phong cách phương Tây của cô bạn thân. Nếu nó muốn sinh đứa bé ra, nó hoàn toàn có khả năng làm chuyện đó một cách bí mật. Nó có một số tiền của mẹ nó để lại. Nó có thể nói với gia đình rằng nó đã xin được một phần học bổng du học nơi xa, và nghiễm nhiên cô bạn thân kia sẽ là người đỡ đầu cho nó từ miếng ăn giấc ngủ. Cô ấy bảo rằng đã từng giúp một trường hợp như vậy thành công mĩ mãn. Người mẹ kia thi thoảng hàng tháng lại ghé sang đó thăm con và tài khoản ngân hàng cho việc ăn học của con thì luôn luôn đầy đủ. Bé gái ấy rất xinh đẹp và yêu thương mẹ mình, cũng chẳng quá đau buồn khi mẹ con phải chia xa, vì ít lâu sau người mẹ kia cũng trở về với nó. Câu chuyện đó khiến nó cảm động vô cùng, nó xoa xoa bụng mình và cảm nhận được từng hơi ấm của con, mặc dù đó mới chỉ là một hòn máu nhỏ. Nó cảm thấy thương mẹ mình vô hạn, chỉ có những ai đã-đang-sắp được làm mẹ thì mới hiểu được thế nào là tình mẹ thương con.
Càng thương mẹ, nó lại càng thấy đau đớn cho thân mình. Nó may mắn được tượng hình, được sinh ra trong vòng tay của mẹ, còn đứa trẻ vô tội nó đang mang lại không có cái diễm phúc trên. Nó đau lòng. Cơn đau bấp bênh như cứa vào lòng làm trái tim kia rỉ máu. Nó mất hết cảm xúc của một cô gái tràn ngập tình yêu. Nó một mình đối đầu với tất cả những gì nó phải đối mặt. Lần này đã khác, nó chẳng còn có thể tìm đến anh mà khóc nữa rồi …



Nó lấy vạt áo lau nước mắt cho mình, với tay mở laptop, vào facebook cá nhân và ghi những dòng đau thương:


“Con yêu, mẹ vẫn luôn yêu con vì con là kết tinh tình yêu của ba mẹ. Con đã hai lần tìm đến mẹ van xin sự nhân từ để con được sống trên trần gian. Thế nhưng, mẹ tàn nhẫn quá. Đáng lẽ ra ba mẹ sẽ vui mừng chào đón con ra đời, chỉ là vì trớ trêu, con đã đến chưa đúng lúc. Mẹ xin lỗi, con hãy tìm cho mình một người mẹ xứng đáng, một mái gia đình đủ đầy tình thương, nơi mà con sẽ sống cả cuộc đời mình ở đó …”


Nó bắt đầu thấy cay cay nơi sống mũi. Nước mắt cứ thế vô tình loan ướt cả hàng mi. Nó quyết định sẽ phá cái thai đi. Tất cả, nó sẽ làm tất cả một mình, chịu đựng một mình. Nó xin lỗi những người nó đã mắc lỗi. Nó cầu mong nhận được sự thứ tha …


Nó muốn mua chút gì đó mang về để ngồi ăn cùng với gia đình, tìm lại chút yên bình sau khi đã làm cái việc tàn nhẫn ấy.


Nó bị tai nạn giao thông trên đường tới bệnh viện.


Nó ngất đi khoảng vài phút.
Tỉnh lại, nó thấy xung quanh mình là một đám đông hiếu kì với những lời xù xì bàn tán.


- Tội nghiệp, con bé trông có vẻ hốc hác xanh xao, chắc đang bệnh nặng lắm!


- Cái bọn say xỉn này, phải bắt nó bồi thường gấp trăm lần cho chừa cái tật nghiện ngập!


……


Nó cảm thấy nhức nhối khắp người. Trời lúc đó mưa to, to lắm. Nó đang khoác lên người một chiếc áo mưa, nhưng nó vẫn ướt. Mưa như xối xả vào mặt nó, làm cơn đau lạnh buốt tận tâm can. Mưa cuốn đi hết những tàn tích đau thương của một cuộc tình dài đã hai lần bóp nghẹt trái tim nó. Đầu nó nhức lắm, kinh khủng lắm! Nó không nhớ là mình đang định đi đâu, trước đó đã xảy ra chuyện gì, và ai là người đã đụng vào nó. Nó cố gắng lắm mới lết đi được. Những người xung quanh cũng dừng xe để đỡ nó dậy và liên tục phát ra hàng vạn ngôn từ, hỏi han cũng có, thương hại cũng có, chửi rủa bọn say xỉn kia cũng có. Tất cả khiến nó nhức nhối và phát điên. Nó cố gắng hết sức chạy xe về nhà, đầu óc hỗn loạn và đau nhức toàn thân. Trong cơn mưa, nó chợt nhận ra mình đang khóc. Khóc vì điều gì, có lẽ nó là người biết rõ hơn bất kì ai …


Về đến nhà, nó mong mỏi biết bao sự quan tâm lo lắng của gia đình dành cho nó. Nó nhìn thấy nhà của mình rồi, mọi người đang ở đó. Những vòng tay yêu thương đang chờ nó. Nó sắp về đến nhà, nó chỉ cần chạy thêm một đoạn ngắn ngủi nữa thôi. Nó dùng tay lau những giọt nước lấm lem trên đôi má, vì trong mắt gia đình, nó là một cô gái mạnh mẽ và quyết tâm. Nó động viên mình cố gắng. Nó sắp đến nơi rồi, nhưng sao đôi vai nó nặng trĩu, đôi mắt nó vô hồn và hơi thở yếu ớt kia dường như đang chống lại tất cả những gì nó đang cố gắng. Nó té xuống và ngất đi …


Nó hôn mê rất lâu. Lần đầu tiên trong cuộc đời nó biết thế nào là cảm giác mê man khi ngất xỉu. Nó cứ tưởng chỉ có những bộ phim lãng mạn xứ Hàn mới có những tình tiết hôn mê thế kia. Tỉnh lại, nó thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Xung quanh nó không có ai, trừ mẹ nó. Nó mới bừng tỉnh với thực tại. Nó hoảng hốt dùng tay xoa vào bụng của mình. Nó không biết bác sỹ có phát hiện và nói với gia đình nó hay chưa. Nó cũng không biết đứa bé còn hay đã mất. Chắc họ chưa biết gì đâu, vì dù sao bào thai ấy cũng chỉ mới gần một tháng …


Nó hỏi mẹ rằng nó đã hôn mê bao lâu. Mẹ chỉ cười và nói là: “Con không sao thì tốt.” Bác sỹ nói với mẹ nó rằng nó không sao, nhưng nó phải ở lại bệnh viện ít nhất một ngày để họ kiểm tra tổng quát. Sau khi xuất viện, nếu có triệu chứng gì bất thường thì phải cho nhập viện lại ngay. Mẹ nó rối rít cảm ơn bác sỹ. Nó thấy buồn nôn. Nó mệt và xoay người nằm ngủ. Ánh sáng mặt trời khiến nó nhức mắt đến phát điên. Nó chỉ muốn được ngủ.


Sau lần đó, nó khác rất nhiều …


Nó cảm thấy con của mình thật tội nghiệp. Rõ ràng nó đã từng vứt bỏ đứa bé đi, vụ tai nạn xe cũng là do ông trời không mong nó giữ lại, thế mà đứa bé ấy có sức sống lạ kì. Con của nó và anh, vẫn tồn tại.


Nghĩ đến anh, lòng nó lại đau như ai vò ai xé. Anh giờ ra sao rồi, có khỏe không? Anh có còn giận nó, ghét nó và hận nó hay không? Anh rất vui hay anh đang buồn? Thời gian qua, nó đã cố gắng quên anh nhiều lắm. Thế mà bây giờ, nó lại vẫn nghĩ đến anh. Nó ghét cái nỗi nhớ đã làm cho sự cố gắng liên lỉ kia bỗng thành mây khói. Nó nghẹn ngào. Trong những giọt nước mắt ngậm ngùi chảy dài, nó nhìn thấy lòng mình đang thương nhớ về anh. Nhớ anh nhiều, thật nhiều như chưa từng xa cách …


Nó đã khỏe hẳn, mặc dù cơ thể nó ngày một gầy gò xanh xao. Nó đã vượt qua những sợ hãi trong lòng và quyết tâm quay về với cuộc sống bình dị. Nó hòa nhập với bạn bè. Nó vui vẻ, biết cười và làm cho bạn bè nó vui. Nó dần dần lãng quên những tháng ngày đắm chìm trong nước mắt. Nó sống thật với lòng mình, giúp đỡ mọi người và chăm sóc gia đình nó, lặng lẽ …


Bỗng có một ngày, một người con gái đã từng là bạn của nó, xuất hiện …


Cô ta nhắn cho nó một cái tin khá dài. Nội dung cái tin nhắn làm cho nó hoảng loạn. Nó biết cô ta. Nó đã từng xem cô ta là bạn. Và bây giờ, cô ta nói với nó rằng trong mắt anh, nó không hơn gì một con đĩ. Anh chỉ xem nó như con rối trong tay, thích thì chơi không thích thì bỏ. Con rối đáng thương, và cũng là một con rối làm đĩ. Nó như không tin vào mắt mình. Tại sao vậy? Tại sao anh lại chọn cô ta? Tại sao những lúc nó trải qua thập tử nhất sinh và kiên nhẫn mỏi mòn chờ anh trong nước mắt, thì anh lại ung dung tự tại tìm kiếm cho mình một tình yêu? Không! Anh của nó không bao giờ như thế! Anh giận nó, chỉ là anh giận nó mà thôi! Cô gái kia rõ ràng đang bịa đặt …


Nó thấy tim mình đang vỡ ra từng mảnh vụng, dai dẳng kiên trì làm nó muốn nổ tung …


Nó đau, đau quá! Cái cảm giác này còn đáng sợ gấp vạn lần những gì nó đã trải qua. Nó cố nuốt lấy nước mắt của mình nhưng sao chúng cứ liên hồi tuôn ra như bão lũ. Nó run rẩy trả lời:
“Đừng xúc phạm người khác, cô không có cái quyền như vậy. Anh ấy là của tôi, tôi là của anh ấy, mãi mãi không ai có thể đổi thay. Hãy biến đi, và tránh xa anh ấy ra! Chỉ là anh ấy đang giận tôi thôi, chỉ là vậy thôi mà … Rồi chúng tôi sẽ lại ở bên nhau, nhất định là vậy …”


Cô ta đã nhắn lại cho nó rằng: “Được…nếu không tin thì cứ chờ xem…hahahaha!”


Nó khóc rất nhiều. Nó không phải là một con đĩ. Có con đĩ nào chỉ có duy nhất một người đàn ông hay không?
Nó luôn giữ mình trong sạch với anh. Nó đã từng hứa rằng nó chỉ có anh là người duy nhất. Không ai có quyền gọi nó là đĩ! Không ai được phép dùng cái từ đầy sự khinh bỉ kia dành cho nó – một người con gái trinh trắng chỉ có anh!


Nó cảm thấy bị xúc phạm và tuyệt vọng. Sự thật thế nào nó chẳng biết chẳng hay. Chẳng ai nói với nó rằng cô ta chỉ đang bịa chuyện, cũng chẳng ai nói rằng thật sự thì nó đã mất anh rồi. Dù đúng, dù sai, không một ai nỡ cất lời phán xét. Nó trốn tránh tất cả. Nó sống một mình đơn độc một thời gian. Nó đã suy nghĩ rất lâu và thay đổi rất nhiều thứ trong cuộc sống. Ngày nào nó cũng khóc cả đêm, thời gian trôi đối với nó là một sự dày vò đau lòng xót dạ. Cuối cùng, nó tìm cho mình một hướng đi. Nó quyết định phá cái thai ấy. Lần này, nó đã thành công. Nó mất máu khá nhiều, cái thai lớn dần nên mọi việc khó khăn hơn nó nghĩ. Nó gầy đi, xanh xao tiều tụy. Nó thường xuyên ở nhà một mình, lại không ai chăm sóc quan tâm nên sức khỏe ngày một hao mòn theo năm tháng. Nó thấy tủi nhục và cô đơn vô cùng. Nó đã gửi tin nhắn đầu tiên sau một thời gian dài xa cách, cho anh – người nó yêu:
“Anh, là em đây! Em đã bỏ đứa nhỏ rồi, em xin lỗi, làm phiền anh quá! Tạm biệt…”


Nó biết anh vẫn còn yêu nó, một chút thôi, dù chỉ đơn thuần là một chút ít ỏi còn sót lại sau một cuộc tình dài mà nó tưởng chừng đã chôn sâu mãi mãi …


Phải trải bao nhiêu đớn đau mới biết yêu nhau?


Phải qua bao nhiêu ưu sầu mới hiểu thế nào là cơn đau tình ái?


Nó khóc, nhưng nước mắt lần này là để hóa giải đi những muộn phiền trong lòng nó. Nó không còn quan tâm anh và cô ta – cô gái đã làm nó đau – có quan hệ gì với nhau nữa hay không, nó cũng không còn quan tâm đến những giận hờn xưa cũ. Nó chỉ biết rằng, anh và nó, mãi mãi thuộc về nhau. Nếu kiếp này phải chia xa, nó tin rằng kiếp sau sẽ trọn vẹn. Cả hai đã có quá nhiều vết thương rất sâu, nên đã không cho nhau cái quyền bắt đầu lại. Thế nhưng, tình yêu sâu đậm chẳng phôi phai, sẽ luân hồi và mãi luôn tồn tại. Dù là kiếp này, kiếp sau, hay kiếp sau sau nữa, chỉ cần tình yêu đó vẫn còn, thì cả hai vẫn mãi là của nhau …

Bình luận

أحدث أقدم