Con lấy được vợ là điều mà mẹ luôn ước mơ và ngày đêm mong chờ. Nhưng vợ thì phải ra vợ chứ không thì vợ sẽ thành của nợ.
Con trai à! Mẹ đành phải nói rằng mẹ không ưng cái con bé mà con dẫn về ra mắt hôm trước.
Không ưng trước tiên là ở hình thức. Vẻ đẹp của một người phụ nữ được đánh giá qua ba tiêu chí: “Nhất dáng, nhì da, thứ ba mông ngực”. Con bé ấy chẳng nhất, chẳng nhì, cũng chẳng ba, mẹ nghĩ phải xếp nó vào dạng ngoại cỡ, ngoại hạng, tức là vượt ra khỏi mọi tiêu chí xếp hạng.
Các cụ dạy rằng: “Những cô thắt đáy lưng ong, vừa khéo chiều chồng vừa khéo nuôi con”. Thế nhưng mẹ để ý mãi cũng không thấy cái eo của con bé ấy đâu. Lưng nó to như lưng trâu, nó là thắt đáy lưng trâu. “Những cô thắt đáy lưng trâu, vừa túm đầu chồng vừa đá mông con”. Thấy con, thấy cháu mình có nguy cơ sau này bị bạo hành, con bảo mẹ sao có thể bỏ mặc, làm ngơ?
Không chỉ lưng và eo to thôi đâu, cả ngực, bụng, tay chân, tóm lại là toàn thân, chỗ nào của nó cũng to. Con thấy anh trai con không, tập thể hình gần 5 năm rồi, chiều nào cũng đi, vậy mà bắp tay anh con có gồng hết cỡ lên thì cũng chỉ bằng cổ tay nó. Còn cái cổ chân của nó, con thấy có kém gì cái bắp đùi của bố con không? Rồi lúc mẹ bắc ghế đứng lên trước bàn thờ, mẹ nhờ nó đưa giúp quả mít lên để mẹ thắp hương, bà nội con mắt kém, thấy nó ôm quả mít trước mực thì cứ tấm tắc khen: “Con bé này khỏe quá! Mít to vậy mà nó ôm được liền một lúc những ba quả”. Mẹ sợ nếu con lấy nó thì cháu nội của mẹ sau này không chết vì sặc sữa thì cũng chết vì bị ti đè con ơi!
Đấy là về vóc dáng, còn về khuôn mặt, mẹ không dám đánh giá, vì mẹ đã nhìn thấy cái mặt thật của nó đâu. Bởi cái mặt thật của nó bị trát kín bởi một lớp phấn dày bịch, lổn nhổn như thể nó vừa bị ai đó ấn đầu xuống thùng vôi. Mẹ nói thật, ai tìm được chỗ nào trên mặt nó không có phấn thì mẹ cho 10 tỷ.
Ờ, thì đàn bà trang điểm, đánh phấn cũng là chuyện bình thường. Nhưng đã đánh thì đánh tổng thể đi, đằng này, nó chỉ đánh mỗi cái mặt trắng toát, còn từ mang tai xuống đến cổ, xuống đến chân thì đen sì như da trâu. Các cụ bảo: “Ngăm ngăm da trâu, nhìn lâu mới đẹp”. Nhưng mẹ nói thật, với cái con bé này, dù cũng là ngăm ngăm da trâu, nhưng nhìn lâu muốn ói.
Hình thức đã vậy thì ít ra cũng phải được cái công việc ổn định mà bù lại. Đằng này, lúc mẹ hỏi nó làm nghề gì thì nó cứ vòng vo, tùm lum hết cả: khi thì bảo cháu làm diễn viên, lúc lại nói cháu là nhà văn. Mẹ hỏi: "Thế làm diễn viên thì cháu đóng phim gì rồi?", nó bảo: "Cháu mới đóng được một phim đầu tay thôi, là phim 'Sóng Thần'". Mẹ lại hỏi: "Sao bác xem phim đó rồi mà không thấy cháu?". Nó trả lời: "Cháu đóng vai quần chúng, lúc sóng thần dâng lên, hàng ngàn người bỏ chạy toán loạn, cháu chạy cùng với bọn họ mà. Đông người chạy lắm, đến cháu còn chẳng thấy cháu đâu thì sao bác thấy được". Mẹ lại hỏi: "Thế làm nhà văn thì cháu đã xuất bản được cuốn sách nào chưa?". Nó trả lời: "Cháu mới ra được một cuốn tiểu thuyết đầu tay thôi, có tên là 'Nàng công chúa ngủ trên giường', nhưng sách đã bị cấm xuất bản vì có nhiều chi tiết phản cảm và đi ngược lại với thuần phong mỹ tục".
Khi nghe giới thiệu nó là nhà văn thì đứa con út của chị cả con mới hí hửng mang vở bài tập làm văn ra để nhờ nó hướng dẫn giúp. Đề bài yêu cầu là: "Hãy giải thích ý nghĩa của câu tục ngữ 'Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh'". Nó đọc đề xong thì rất nhiệt tình giảng giải: “Câu tục ngữ này muốn nói lên sự độc ác, tàn bạo của bọn giặc. Chúng đến nhà thì chúng đánh đàn ông là được rồi, chứ đàn bà chân yếu tay mềm mà chúng cũng đánh thì rõ là bọn giặc này quá man rợ và không hề ga-lăng”.
Ờ thì thôi, hình thức không được, nghề nghiệp không được thì cũng phải được cái nết na, chăm chỉ bù lại, đằng này, lúc mẹ nhờ nó giã cua giúp thì nó bảo là nó đau mồm lắm, không giã được. Mẹ hỏi: "Sao mà đau mồm?". Nó bảo: "Hôm qua nó ăn cháo lưỡi. Bà bán cháo không thái nhỏ mà cứ để nguyên cả cái lưỡi lợn vào trong bát cháo". Lúc nó cho lưỡi lợn vào mồm để ăn, vì hai cái lưỡi giống nhau quá, nên nó bị nhầm, thay vì cắn vào lưỡi lợn thì nó lại cắn vào lưỡi nó.
Rồi đến lúc ngồi ăn cơm cũng thế! Con đừng tưởng là việc ăn mà đơn giản nhé! Hành vi của người con gái trong bữa ăn sẽ phản ánh chính xác cô ấy là người thế nào. Trong bữa cơm có mặt cả người yêu và bố mẹ của người yêu, một cô gái biết lễ nghĩa sẽ phải gắp thức ăn cho bố mẹ người yêu trước, sau đó mới được gắp cho người yêu, chứ nếu gắp cho người yêu trước rồi mới gắp cho bố mẹ thì đó là một hành động vô lễ, khó mà chấp nhận được. Thế nhưng con bé này thì khác, nó không gắp cho bố mẹ, cũng chẳng gắp cho con, nó toàn gắp bỏ vào bát nó. À, có duy nhất một lần nó gắp thịt gà bỏ vào bát cho bố con, rồi nó bảo: “Bác ăn giúp con phát! Miếng này to, nhìn tưởng ngon, ai ngờ toàn xương, con đang đau mồm, không nhai được”.
Rồi cả bữa nó gần như không nói câu gì nữa, chỉ cắm đầu ăn hùng hục. À, hình như nó có khen bà nội một câu thì phải. Nó khen rằng: “Tưởng là bà mắt kém, nhưng con thấy mắt bà vẫn còn tinh lắm! Bà gắp miếng nào trúng miếng ấy, lại toàn miếng ngon, con cứ ngắm được miếng nào, định gắp thì ngẩng lên đã thấy bà gắp rồi”.
Cơm xong, trong lúc mẹ hì hục rửa bát thì nó cứ ngồi uống trà với bố con, xem tivi, và cười hềnh hệch. Rồi nó sai bố con: “Trà này nhạt rồi, bác pha ấm mới đi, pha thật đặc vào uống cho đã!”. Xong, nó vồ lấy cái điều khiển chuyển sang kênh phim dù bố và cả nhà đang xem thời sự. Rồi khi phim chiếu đến cảnh một đôi trai gái vào thuê nhà nghỉ, nhân viên lễ tân yêu cầu phải cung cấp chứng minh thư mới được thuê phòng, nó xem thì cứ cười và bĩu môi: “Đúng là chỉ có trên phim, giờ vào nhà nghỉ cần quái gì chứng minh thư”.
Sau đó phim chiếu đến cảnh đôi trai gái ấy quấn lấy nhau. Tất nhiên là phim chiếu trên tivi thì cảnh nóng cũng rất nghệ thuật và không quá lộ, nhưng vẫn khiến cho mọi người đỏ mặt xấu hổ. Bố con ngại quá mới với cái điều khiển định bấm chuyển kênh thì nó vội vã giằng lại: “Đừng bác! Đang hay, chuyển làm gì!”.
Tưởng thế là cùng, nhưng không, lúc về, nó còn quay lại bảo với mẹ rằng: “Hôm nay bác giã cua hơi dối, ăn vẫn có cảm giác sàn sạn. Lần sau mà còn vậy là cháu không ăn đâu đấy!”.
Đó! Giờ thì chắc con trai đã hiểu vì sao mẹ không đồng ý cho con yêu và lấy con bé ấy, bởi mẹ biết, nó không phải dạng vừa đâu. Nếu con mà còn đưa nó về nhà mình một lần nữa thì mẹ hứa là mẹ không chỉ tiếp tục giã cua dối mà mẹ còn giã luôn cả cái chày giã cua vào mặt nó nữa.
Con lấy được vợ là điều mà mẹ luôn ước mơ và ngày đêm mong chờ. Nhưng vợ thì phải ra vợ, chứ lấy cái con ất ơ, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, cù bất cù bơ thì sẽ rất dở, cuộc sống hôn nhân của con sẽ thật sự đáng sợ, con sẽ khổ sở, và vợ sẽ thành của nợ. Dù người đời dạy rằng: “Cưới vợ phải cưới liền tay, chớ để lâu ngày cái bụng phình ra”. Nhưng nếu con yêu trong sáng, không làm bụng con nhà người ta phình ra thì việc gì phải cưới liền tay, đúng không con trai?
إرسال تعليق