Có lẽ như bước đường cùng, thằng kia dẫn ả lên giường và bắt đầu làm, hắn làm chuyên nghiệp, hắn rạo rực như kiểu lâu ngày không được đụng đến gái.
- Đm cái con đĩ già kia, mày nằm ngủ trong nhà vệ sinh đấy à
– Ơ, bố mày gọi mà mày không thưa là sao, tao chờ mày sém tý nữa là thành tượng rồi đấy.
Mặc cho hắn chửi, ả vẫn không nói gì, xỏ nốt đôi giày cao gót lêu khêu rồi bước ra, hắn nhìn ả và miệng vẫn còn lèm bèm kiểu như muốn cho ngay một đấm vào mặt ả. Đột nhiên, ả lại quay vào nhà rồi lóc cóc chạy ra với cái mũ bảo hiểm trên tay. Hắn như bị kiểu đang đau lại bị cứa thêm vào vết thương, chửi và rủa ả. Ả bước lên xe, hắn không quên quay người lại dúi cho ả một cái vào đầu và lèm bèm:
– Con mẹ mày, lần sau còn lề mề, bố mày cho mày khỏi đi nhé
– “Ừ, thôi đi thôi” Ả, nói cho qua chuyện để hắn khỏi ăng ẳng như con chó phải bả nữa
– Nhớ mặt tao đây, liệu hồn, con đĩ ạ.
Trên đời này có muôn kiểu tình yêu, hắn và ả yêu nhau, được hơn một năm rồi đấy, cái tình yêu của bọn họ được thiên hạ gọi là mèo mả gà đồng. Cả cái xóm trọ đấy biết hắn và ả yêu nhau, sống với nhau như vợ chồng được mấy tháng rồi, ai cũng tặc lưỡi chấp nhận sống chung khu với đôi vợ chồng son này, nói là chấp nhận bởi, dăm ba bữa lại nghe bộp bộp trong nhà, vài bữa lại nghe tiếng chửi rủa và lâu lâu lại có dăm ba đôi gà đồng mèo mả không đến tụ tập quậy tung cả cái xóm trọ lao động ấy lên.
Hắn với ả gặp nhau, đến với nhau, chẳng khác gì ông Tràng với bà Thị ngày xưa trong truyện của Kim Lân, duy chỉ có bà cụ Tứ, cháo cám với lại mơ ước làm cách mạng vì mẹ hắn thì chết lâu rồi, còn mỗi bố thì đang sống ở quê, lâu lắm rồi hắn còn chả về thăm nhà, thỉnh thoảng dư dã thì hắn gửi cho chị hắn, người đàn bà góa chồng bán hoa quả dạo mấy triệu về để ông có đồng tiêu. Hắn với ả quen nhau qua một lần chạy cớm, bọn này hay gọi cảnh sát, công an là cớm vì họ hoạt động quản lý an ninh trật tự của mấy anh công an làm ảnh hưởng đến công ăn việc làm của chúng. Hễ đêm nào mà bị đuổi, truy bắt là mấy ả đói meo, có khi còn chả có tiền mà ăn nếu như tiền ngày hôm trước tiêu sạch rồi hoặc mua cái váy mới, lần đấy hắn chưa làm cái nghề chăn gái thuê, mà mới chỉ là một thằng dân xã hội tan đàn khi đại ca bị bắt, hắn ở Quảng Ninh, dạt về Hà Nội với tài sản là một con Dream Thái. Ả thì đang thục mạng chạy gần như kiệt sức, còn hắn thì vô tình đi qua, chả biết gì, chả quen gì nhau, ả như người chết đuổi vớ được phao, nhảy lên xe hắn
– Cứu em với anh ơi
– Chạy đi anh ơi
– Đi đâu? Hắn đáp
– Đi đâu thì đi, cho em chạy cớm cái
Hắn cười khẩy rồi rú ga chạy, riêng cái khoản này thì hẳn giỏi, cái thời bên đất mỏ, tổ lái nào hắn cũng tham gia, chả mấy ai theo kịp…Hắn chạy qua khỏi công viên Hòa Bình về phía Hồ Tùng Mậu, đủ an toàn, hắn dừng lại và hỏi ả cần đi đâu. Ả vẫn chưa hoàn sức, không phải là ả quá sợ, ả quen lắm rồi cảnh chạy cớm, nhưng lần này, ả mất sức quá, mới đi một tua nhanh bị thằng khách nó hành cho 30 phút mới chịu ra nên còn mệt không chạy được bao nhiêu. Ả xuống xe, không quên lời cảm ơn và cho hắn số điện thoại, gọi là cái thói quen xã giao, nghiệp vụ quen thuộc của mấy ả rồi.
tumblr mt2jmlV5JG1sonw4bo1 500 [Truyện Ngắn] Nhật Ký Làm Đĩ
Về phần ả, người ta gọi ả là gái hết đát, nghĩa là ả không còn đủ trẻ, đủ đẹp để ngồi chiểm chệ ở trong mấy khách sạn chỉ việc chờ khách đặt hàng là đi, hoặc làm việc ngay tại khách sạn. Ả đến từ một vùng đất nghèo, nhưng nhà ả chả nghèo lắm, cũng dư dã thoải mái, nói chung không nghèo đến nổi phải lên phố làm gái để nuôi thân hay nuôi bố mẹ gì, chỉ là một lần ả điên dại với mối tình đầu, người ta bỏ ả để theo và lấy một cô gái khác sau nhiều năm yêu nhau và coi nhau như vợ chồng, ả ngủ với người ta đến mức phá thai vài lần vậy mà người ta vẫn bỏ ả mà đi. Ả hận, trút hận lên con đà bà kia, con đàn bà kia cũng đáng đánh thật nhưng đánh người ta đến mức phải gãy răng, bầm dập rồi nằm viện cả tuần thì nếu ả không trốn có khi tù đến nơi. Ả bỏ đi, bố mẹ ả chịu hết trách nhiệm, cả tháng đấy ả không liên lạc gì về nhà, ả chỉ dò hỏi tin tức qua đứa bạn thân và nhờ nó chạy qua chạy lại, cũng may, ở quê có mấy đứa chơi với ả tình nghĩa như chị em, bố mẹ ả, đặc biệt mẹ ả suy sụp hẳn. Một phần bà đinh ninh rằng con gái bà sẽ đám cưới với thằng chết tiệt kia, một phần là ả gây ra chuyện rồi bỏ đi, bố ả giận con , nhưng thương con gái, ả cũng không phải là dạng bất hiếu, chỉ là cá tính đàn ông, mạnh mẽ và bất cần… Rồi ả cũng gọi điện về, bố mẹ ả khuyên ả về nhưng ả nói mình ổn và đã xin được việc ở ngoài này, ả nói dối làm thợ học việc cho tiệm may, nhưng thật ra ả làm chân gội đầu ở một quán cắt tóc gần Ngã từ Sở , đôi ba lần bố mẹ vẫn ra thăm ả và ả lại đến tiệm may quần áo của chị bạn ả hay đặt đồ ở đó giả vờ. Rồi từ cái nghề cắt tóc gội đầu đến mát xa tẩm quất cho đến nghề làm đĩ, ả trãi qua như một cơn mộng dài không tỉnh. Ả là gái quê nhưng cái vùng đất ấy nước tốt hay sao mà da dẻ ả trắng, được cái cũng cao ráo duy mỗi đôi mắt là buồn buồn khó nói còn lại thì cũng chả chê được cái gì. Mấy năm làm trong khách sạn, ả chả dư dả được mấy, được ít thỉnh thoảng ả gửi về cho bố mẹ cất hộ, phần thì mua sắm, ăn chơi với bạn bè và chi trả cho cuộc sống cá nhân. Không còn được xinh đẹp và quyến rũ như ngày đầu, với lại nói thật làm ở khách sạn kiểu như cầm tù, ả ra ngoài, dựa theo một số mối quan hệ có sẵn và tự bơi, những ngày đầu mới ra ả cũng kiếm được khá hẳn. Rồi không thể ngồi ở nhà, kiếm khách nhờ quan hệ nữa, ả ra đường, đóng tiền bảo kê cho mấy tên ma cô và bắt đầu làm việc ở phố vẫy, rồi từ đấy mà gặp hắn, cái đêm trời định…
Đáng lẽ ra hôm nay hắn sẽ đưa ả đi chơi một bữa, hắn hứa với ả là sinh nhật năm nay hắn sẽ đưa ả đi chơi, nhưng túng quá, có khách gọi, hắn lại phải chở ả đi kiếm cơm cái đã, cái chuyện chơi bời vui vẻ, thiếu gì lúc. Ả cũng hụt hẫng lắm, nhưng cũng chẹp miệng, làm đéo gì có tiền mà không đi làm, mấy năm nay có biết sinh nhật là cái ngày quái gì đâu, có hay chăng cũng chỉ là đêm muộn sau khi hết khách mấy chị em chơi với nhau rủ ra quán nhâm nhi vài ly rượu với mấy con ốc cuối ngày, cười rồi ôm nhau khóc … Khách hôm nay là mối hắn kiếm được cho ả, trên đời chả thiếu cảnh người yêu , chồng chính là kẻ chăn dắt cho gái, nhưng lắm lúc nghĩ cũng buồn cười, thiên hạ người ta thì ghen nổ mắt ra khi thấy vợ nói chuyện với trai hay ăn mặc hở hang đôi chút, thế mà hắn thì chở người yêu đi làm đĩ, cái tình yêu mà thiên hạ chửi là mèo mả gà đồng kia cũng được lâu lâu phết, dù lắm lúc loảng choảng, nhưng đằng sau trong tâm khắm ả vẫn mang ơn hắn, và đôi lúc hắn chính là một điểm tựa vững chắc cho đời ả, đời một người người con gái , đời của một tiểu thư vùng quê năm xưa và trong chính lúc này là đời của một con đĩ bám trụ lấy thủ đô. Nhiều lúc ả vẫn khao khát được sống với một cuộc sống đơn giản, nhưng chưa bao giờ ả nghĩ đến mình sẽ làm gì, không làm đĩ, bây giờ ả chả biết làm gì, kể cả hắn cũng thế, hắn không làm bảo kê, cũng chả làm được gì, người thì gầy dơ xương, hút thuốc cho hàm răng vàng ố ra, mà lại cũng học xong lớp 9 thì bắt đầu theo đám anh chị, đời cũng hài, mà cũng đúng thôi, nồi nào úp vung nấy, ả tử tế gì đâu mà đòi cao sang. Hôm qua nghe cái Hương kể chuyện thằng Linh với lại con Trang dắt nhau ra khỏi nghề rồi, hai đứa đều làm đĩ, quen nhau trong một cái tình huống trớ trêu, một lão gay bệnh hoạn gọi đến một lúc cả gái và trai đến, vui vẻ với cả hai người, đời mà lắm kẻ quái lắm, nhưng đã làm nghề, cứ có tiền là phải chấp nhận thôi, nếu không thì người ta gọi người khác. Cái Trang được cái tháo vát, biết nấu nướng, nó mở quán bán bún ăn sáng bên Vĩnh Tuy, còn thằng Linh thì chở than thuê vào buổi sáng và chiều tối bán trà đá ghi đề. Ừ thì còn bèo bọt, nhưng mà người ta dám bỏ nghề làm đĩ để làm lại cuộc đời, nghĩ mà thấy thêm buồn, cả có chút ghen tỵ nữa. Gía như… ôi cái giá như của cuộc đời này xa xỉ lắm, ả chả thèm nghĩ nữa. Cuối cùng thì xe cũng đến, hắn chỉ số nhà cho ả và hắn ngồi chờ đầu ngõ, ả xuống xa và đi sâu vào ngõ còn hắn thì dựng chân chống, rút thuốc ra hút. Ả bấm chuông và một lão tầm khoảng 40 tuổi bước ra, nhìn thế này mà cũng mê gái ư, một lão nhìn bệnh bệnh, cũng chả phải là xấu xí đâu, nhưng kiểu bóng bẩy như mấy thằng bê đê, hóa ra là bê đê thật. Ả há hốc miệng, khi chính lão gọi cave cho người tình của lão, mà nói cách khác cũng là một thằng làm đĩ, à, sang hơn, một thằng con trai thẳng nhưng lại cặp với một lão bê đê. Bê đê, ả không ghét, nhưng nghĩ đến cái trò bệnh hoạn này ả thấy rợn người…
– Đấy, anh gọi về cho mày đấy, xài đi, chứ đừng làm trò ở bên tao mà đi còn mèo mả gà đồng với mấy con đĩ ( bạn gái thằng kia) ấy nhé, mày đừng nghĩ tao mù.
Thằng kia chắc hơn ả vài tuổi, im lặng, chả nói gì, rồi nhìn ả, còn ả thì cười khẩy, đáp
– Sao nào, cuối cùng thì anh nào vui vẻ với em đây
– Con mẹ này, tao thèm chơi mày à con đĩ, tên bệnh hoạn đáp trả kiểu như một bà bán cá ngoài chợ ả hay mua
– Mày làm gì thì làm đi, tao ngồi xem mày làm, không làm được tao cắt chân mày đấy thằng kia
Có lẽ như bước đường cùng, thằng kia dẫn ả lên giường và bắt đầu làm, hắn làm chuyên nghiệp, hắn rạo rực như kiểu lâu ngày không được đụng đến gái. Bỗng chốc, tên bệnh hoạn kia cởi áo quần ra và leo lên giường, trời đất, ả chưa bao giờ phải nghĩ đến mình phải đứng trong cái tình huống oái ăm thế này, thằng bệnh hoạn kia, bắt gã trai kia vừa chơi ả vừa phải thổi kèn cho nó mà còn đứng trên mặt ả. Chao ôi, ê chề, chả biết ả đang nghĩ gì, đang cảm giác như thế nào nữa. Trên đời này, sao lắm thứ ghê tởm đến vậy như thế chứ, đã không bình thường rồi, đã bị thiên hạ người ta dè bửu rồi mà còn làm những trò điên cuồng thế này nữa thì chấp nhận sao nổi. Ả nhắm mắt, vô cảm, cho dù mọi thứ vẫn đang diễn ra, và thì ra, ả chỉ là một công cụ để lão bệnh hoạn trị tên tình nhân của mình, ép gã trai phải cùng lúc làm việc với cả hai. Ả, ghê tởm, ả thấy thương cho gã trai, ả không biết tại sao nữa, nhưng đứng giữa cái tình huống ghê tởm như vậy, không biết gã trai phải chịu đựng như thế nào đi nữa…
Cuối cùng thì cũng xong, ả nhoài người dậy khỏi giường và chạy vào nhà vệ sinh gần đó, ả xả nước vào người, nhanh chóng ra ngoài, mặc quần áo và cầm mớ tiền lão kia đặt sẵn rồi ra cửa về, để lại gã trai kia, nằm yên trên giường và lão bệnh hoạn với ánh mắt hả hê…
Trong đầu ả hiện lên bao nhiêu suy nghĩ, chung quy lại vẫn là làm đĩ, cái nghề mua vui nhơ nhuốc và bẩn thỉu. Ả tưởng mình là kẻ bất hạnh lắm rồi, con đĩ mạt hạng dưới đáy cùng của xã hội rồi, không ngờ hôm nay, sau mấy năm làm đĩ, ả phải chứng kiến cảnh tượng trai bao bị chính mấy tên bệnh hoạn hành hạ như thế nào. Đấy mới chỉ là nhẹ, còn nếu nặng hơn nữa thì làm sao. Ả lao người đi nhanh hơn, muốn chạy nhanh ra khỏi con ngõ ghê tởm sặc mùi mùi, nhưng rồi ả lại chậm lại, ả nghĩ đến cảnh hắn và ả, liệu có một ngày nào đó, ả bỏ hắn mà đi, rồi hắn tìm thấy ả, hành hạ ả kiểu như ngày hôm nay lão bệnh hoạn kia hành hạ gã trai. Chả biết nữa, con phố nhỏ thì heo hét vài ngọn đèn đường, không đủ để chiếu sáng những vạt nước của con mưa mới qua, ả phải đi chậm để tránh, đầu ngõ, hắn vẫn đang ngồi chờ, một tay cầm ô và một tay cầm thuốc, miệng lại lèm bèm
– Địt mẹ, làm gì mà lâu thế, được bao nhiêu
– Hơn triệu, về đi, ả đáp lạnh lùng và rồi leo lên xe
– Được ấy nhỉ, tưởng có 800k
– Ừ
Phố vắng hơn, đèn đường lờ mờ, chả có mấy người, chỉ thỉnh thoảng có vài chiếc xe đẩy bán đồ ăn đêm, hắn và ả ra về… đầu óc ả cứ chập chờn suy nghĩ, nghĩ đến mình, nghĩ đến gã trai, nghĩ đến hắn, mọi thứ cứ lờ mờ như chính cái tiền đồ của họ. Ả chậc lưỡi, thôi kệ, bóng tối ngập tràn con phố về nhà ả…
إرسال تعليق