Tôi đã từng yêu và từng đau khổ. Chỉ có người nào trải qua chuyện tình ái, mới thấy cái khốn khổ, day dứt của yêu. Nó hành hạ ta mọi lúc, mọi nơi, kể cả trong giấc ngủ.
Nàng đẹp, đẹp mê hồn. Một thân hình mảnh mai, kiều diễm. Đã lâu lắm rồi mới có bóng hồng làm tôi thảng thốt, mới hớp được hồn tôi. Tôi cứ tưởng rằng, sẽ không còn một ai nữa, có thể làm tôi rung động. Tôi đã từng yêu và từng đau khổ. Chỉ có người nào trải qua chuyện tình ái, mới thấy cái khốn khổ, day dứt của yêu. Nó hành hạ ta mọi lúc, mọi nơi, kể cả trong giấc ngủ. Chúng tôi yêu nhau thuở phổ thông, một mối tình trong trắng. Tôi vào đại học, em trung cấp, rồi em ra trường, tôi vẫn dang dở đại học. Oái ăm thay, con gái có thì, gia đình em thúc giục, hoặc là tôi phải cưới, hoặc em phải chấp nhận một đám đang mối mai, theo đuổi. Tôi vẫn còn đi học, lo cho bản thân chưa xong, có lo được cho vợ, con không? Cuối cùng, nàng đau khổ lên xe hoa, còn tôi, đến mấy tháng trời, đơ đơ như kẻ mất hồn. Cứ tưởng r?ng, không bao giờ có thể cũn rung động trước một người đẹp nào nữa. Thế mà...
Tôi vừa dọn tới căn phòng này. Căn phòng nằm trong khu chung cư cao tầng, giá thuê năm trăm nghìn một tháng. Từ cửa sổ căn phòng nhà tụi thuờ nhìn xuống, thấy toà biệt thư giáp ngay khu chung cư. Nhìn căn nhà, biết ngay là chủ nhân của nó, có đầu óc kiến trúc và thẩm mỹ. Người thiết kế phải là tay có mả, có nghề. Toà biệt thự đường nét hài hoà, bố trí thật hợp lý. Phần trước nhà để một khoảng sân nhỏ và khoảnh đất trồng hoa, trồng cây cảnh.
Ngay buổi sáng đầu tiên tôi dọn tới, bất chợt tôi nhìn thấy nàng. Nàng áo phông, quân bò, cưỡi chiếc @. Nàng còn trẻ lắm, quãng mười tám, đôi mươi. Nhìn dáng vẻ nàng, có thể đoán là sinh viên. Từ lúc ấy, hình bóng nàng luôn lởn vởn trong tâm trí tôi. Quãng năm giờ, năm rưỡi chiều hụm dú, vừa nghe tiếng còi xe máy bim bim, tôi đã vội ra bên khung cửa. Sau tiếng chuông bính bong, một bà già mau mắn chạy ra. Về tuổi tác thì người đó không thể là mẹ nàng, vì bà ta hơi già. Cũng không thể là bà của nàng, vì cách ăn mặc quê mùa, không tương xứng cương vị bà chủ. Bà ta chỉ có thể là người giúp việc. Nàng khẽ mỉm cười, chào bà già. Nàng cười, nhỡn càng thêm quyến rũ. Nàng thật là con người nhân ái, đến kẻ giúp việc cũng cởi mở, nhẹ nhàng.
Từ căn phòng mình, tôi có thể quan sát ngôi biết thự nhà nàng. Qua cách bài trí và các ô cửa, biết tầng một kia là phòng khách, phòng ăn, ga ra để xe. Lên tầng hai là phòng ngủ, phòng học.... Ngay sáng ngày thứ hai, kể từ khi tôi dọn về đây, mới sáng tinh mơ, tôi đã đứng bên khung cửa sổ, nhìn xuống nhà nàng. Tôi thấy nàng đang dạo quanh mấy khóm hoa. Trong bộ đồ ngủ mong manh, trắng muốt, trông nàng càng thêm vẻ ngây thơ, trong trắng. Phải công nhận rằng, nàng mặc bộ đồ kiểu gì cũng đẹp. Kìa, nàng đang cúi xuống. Hình như nàng thì thầm gì đó với mấy khóm hoa. Rồi nàng áp nhẹ má và chợt thoáng cười với chúng. Nàng khuất sau khung cửa từ lâu rồi, mà tôi vẫn đứng bên ô cửa sổ. Tôi đứng đó mà tưởng tượng, trong phòng khách, nàng đang chăm chút cắt tỉa mấy nhành hoa, cắm chúng vào cái bình pha lê trong suốt. Hương thom lan toả khắp căn phòng. Tôi cứ đứng thế bên khung cửa ước mong nàng ra, để lại được ngắm nàng.
Cho đến tận cuối chiều, có tiếng còi xe con bim bim. Một người đàn ông trạc gần sáu mưoi trên chiếc xe con bước xuống. Ấn tượng về ông ta là cái trán hói vượt quá đỉnh đầu. Ông ta là ai? Dáng vẻ ông ta rất tự nhiên, quen thuộc nơi này. Chắc chắn ông ta là chủ nhân của căn biệt thự. Nàng xuất hiện bên khung cửa, vui vẻ ra đón người đàn ông kia. Họ vui vẻ nói chuyện với nhau gì đó. Nàng nhí nhảnh nhìn ông, nàng còn đưa tay lên vuốt cổ áo của người đàn ông và đỡ chiếc va li ông ta lấy ra từ trong cốp xe. Có thể đoán nguời đó là cha của nàng. Ông ta vừa sau một chuyến công cán xa về và con gái, tức là nàng, gặp lại cha sau nhiều ngày xa cách, nũng nịu, âu yếm với cha. Buổi sáng hôm sau, khi người đàn ông ra xe, chắc là ông ta đến công sở, nàng nhí nhảnh tiễn cha. Khi ông đã ngồi trong xe, nàng đưa tay hôn gió, chào tạm biệt. Tận đến khi bà già giúp việc đóng cổng, quay lại, nàng mới vào nhà. Đã mấy ngày rồi, cảnh ấy lặp đi lặp lại. Sao nhà họ chỉ có hai bố con thôi nhỉ? Thế còn mẹ nàng đâu? Từ hôm tôi tới đây, không thấy mẹ nàng xuất hiện? Có thể bà đang công tác xa. Hay mẹ nàng đã mất? Rất có thể. Thảo nào, ông bố có vẻ rất quan tâm, chăm sóc đến con gái và nàng, cũng dành tình cảm âu yếm, quyến luyến cha.
Hình bóng nàng cứ luẩn quẩn trong đầu óc tôi. Tôi đã yêu nàng rồi ư? Tôi nghĩ ngợi, xem có cách nào tiếp cận được nàng. ừ, tôi chợt nghĩ ra, có lẽ phải phôn cho thằng bạn. Nó là một bậc thầy trong chuyện yêu đương. Nhưng tôi nghĩ lại, không khéo lại mang mỡ đến miệng mèo. Trong đám bạn đại học, tôi chỉ có vài ba đứa bạn gọi là thân. Mấy đứa sau khi ra trường, đều chia tay Hà Nội. Duy còn Vũ, thằng bạn người Hà Nội, đang sống ở Thủ đô. Tôi chơi với Vũ xuất phát từ chuyện học hành. Trong lớp, học lực đứng sau tôi là đến Vũ. Vì mến phục học lực của tôi, dù tôi là một anh chàng tỉnh lẻ, Vũ vẫn chơi thân với tôi. Khác với tôi, Vũ đẹp trai, hào hoa. Riêng cái khoản đàn bà, con gái, thì tôi xách dộp cho hắn. Chỉ riêng mấy năm đại học, sơ sơ tôi biết, Vũ đã yêu đến cả tá các em, em trong khoa, em trong trường,... Vũ từng tuyên bố, đàn ông yêu là chinh phục, là thưởng thức và bái bai. Cái màn yêu của Vũ thường diễn ra như sau: tặng quà, mời em đi nhà hàng, vũ trường và sau đó, tổng kết tình yêu trên chiếc giường trong một khách sạn nào đó.
Hồi còn đang học, đôi ba lần Vũ rủ tôi đến nhà chơi. Kinh tế gia đình Vũ khá giả. Vũ có người chị gái. Chị đã lấy chồng, hiện cùng chồng công tác ở đại sứ quán một nước Tây Âu. Còn nghe nói, bố Vũ cũng làm một chức khá to, hình như là Tổng giám đốc một Tổng công ty nào đó. Công việc kinh doanh bận rộn, ông thường vắng nhà. Cũng vì vậy mà tôi chưa lần nào được giáp mặt ông. Tôi ít đến nhà Vũ một phần vì tự ti, mặc cảm, mình dân quê. Kể cả mấy năm nay, khi đã ra trường, đôi lần Vũ rủ, tôi đều khéo léo từ chối. Bạn bè có gặp gỡ nhau, thì rủ ra quán, nhâm nhi tách cà phê, hay bù khú vại bia.
Tuần trước tôi mới gặp Vũ. Vừa gặp, anh chàng đã thì thầm khoe, đang có người yêu. Thái độ Vũ lần này khác hẳn: "Ông ạ, có lẽ tôi sắp cưới vợ". Chắc anh chàng lần này yêu thật rồi. Tôi hỏi đùa: "Chắc không? Đã đến bước vũ trường chưa, hay sắp sửa tới buức, rước nàng đến khách sạn."
Cả buổi tối anh chàng say sua kể về mối tình sét đánh, về việc làm quen với nàng. Đúng là lần này nó yêu thật. Tôi hỏi nàng ở đâu, làm gì, Vũ nháy mắt ra vẻ bí mật. Vũ hẹn hôm nào đó sẽ ra mắt người yêu. Thế rồi mấy lần anh chàng hẹn hò, nhung đều không thấy gì cả.
Sáng chủ nhật tôi đang đứng bên cửa sổ để đón nàng. Bảy giờ, bảy rưỡi, vẫn không thấy bóng hồng đâu. Mấy hôm nay, hình như cha nàng lại đi công tác xa, không thấy ông ta về. Nhìn xuống phòng nàng, cửa sổ vẫn khép, chỉ có bà giúp việc hý hoáy lau dọn ngoài sân. Chợt chuông điện thoại của tôi reo. Nhấn máy, tiếng Vũ oang oang. Vũ bảo tôi đến quán cà phê mà chúng tôi thường hay ngồi. Cậu ta còn úp mở, sẽ ra mắt người yêu.
Tôi đóng bộ, không quên xịt chút nước hoa. Dù sao cũng phải lịch sự trước người yêu của bạn. Không biết người yêu của Vũ xinh đến mức nào, có bằng nàng của mình không? Chắc chắn không thể bằng nàng được rồi. Tôi mỉm cười, thoáng chút tự hào. Chắc khi tôi ra mắt nàng với Vũ, anh chàng phải tròn xoe mắt.
Ngồi trong quán, tôi nhõm nhi tách cà phê, thả hồn theo điệu tăng gô êm dịu. Kìa, anh chàng Vũ đã đến. Tôi sững sờ. Trời ơi, sao lại có chuỵện lạ lùng đến thế. Người mà Vũ say sưa kể, say sưa yêu, lại chính là nàng. Tôi từng ao ước được làm quen, trò chuyện nhìn ngắm em. Vậy mà nay tôi ngồi như trời trồng. Nhìn vẻ ngơ ngẩn của tôi, anh chàng Vũ có vẻ sung sướng lắm. Vũ tưởng tôi đang ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của người yêu mình. Nàng nhí nhảnh, hồn nhiên nói chuyện với Vũ. Còn tôi, thỉnh thoảng mới ấm ớ được một câu. Thời gian trôi đi. Nàng đang hào hứng câu chuyện, chợt chuông điện thoại reo. Rất ý tứ, nàng xin lỗi, đứng lên. Khi quay lại, nàng có vẻ lúng túng. Đoán ra, anh chàng Vũ vội hỏi. Nàng nói có chút việc riêng, mấy cô bạn cũ hẹn gặp nhau. Vì mải nói chuyện, nên quá giờ, họ gọi điện thoại nhắc. Nói rồi nàng xin lỗi, phải chia tay. Anh chàng Vũ vội vàng đứng lên. Nàng nói gì đó, cuối cùng anh chàng đành tần ngần ở lại.
Nàng đi rồi, chỉ còn lại hai đứa chúng tôi. Trong lúc trò chuyện, mấy lần định nói, tôi cũng biết đôi chút về nàng. Nhưng nghĩ lại, thôi đành để lúc khác. Ngồi nói chuyện một lúc, Vũ rủ tôi về nhà cậu ta. Vũ nói, chủ nhật, tôi có việc gì mà vội. Mẹ Vũ gặp tôi rất vui vẻ, xởi lởi bà hỏi tôi là đã biết người yêu của Vũ chưa. Bà còn nói: "Bác mới chỉ nghe thằng Vũ khoe, chứ đã được nhìn thấy mặt mũi gì đâu." Vũ phấn khởi khoe với mẹ, cậu ta vừa ra mắt người yêu với bạn. Trưa đó tôi ở lại dựng cơm với họ. Tận đến lúc dọn cơm, vẫn không thấy bố Vũ đâu, chỉ nghe mẹ Vũ nhắc: "Sao giờ này bố con vẫn chưa về". Bà còn nói, ông ấy lại chuẩn bị cú chuy?n công tác mấy ngày. Vũ nói, cứ ăn cơm trước, đợi biết đến khi nào. Chúng tôi vừa vào mâm, thì có tiếng xe con, mẹ Vũ vội vàng ra mở cổng. Một bất ngờ nữa lại đến với tôi, bất ngờ hơn cả khi nàng xuất hiện, bố Vũ chính là nguời đàn ông trong căn biệt thự giáp bên nhà tôi.
Sao, sao lại là ông ta được nhỉ. Thế còn nàng là ai? Trong bữa ăn, bao câu hỏi cứ lởn vởn đặt ra trong đầu óc tôi. Hay nàng là con riêng của ông. Vậy thì mẹ con Vũ không hề hay biết. Khi nhắc tới chồng, không thấy mẹ con Vũ nói điều gì giận dỗi, hay có một ẩn ý nào. Bà chỉ phàn nàn, ông thường vắng nhà, với những chuyến công tác xa.
Bố Vũ có vẻ là người kiệm lời. Ông chỉ hỏi thăm tôi qua loa, rồi ngồi vào bàn ăn. Câu chuyện của ông với Vũ và vợ cũng bình thường, không hề có dấu hiệu nào của một gia đình rạn nứt. Tụi thoáng nhỡn lại Vũ, có lẽ Vũ và nàng là anh em thật rồi. Họ có những đường nét rất giống nhau, sống mũi cao, hàng lông mi cong vút,.... Ôi, thế thì khổ thân cho anh chàng Vũ quá. Đúng lúc thật yêu, lại gặp phải cảnh trớ trêu này. Tôi phải nói cho Vũ biết điều này, không thể để cậu ta.... Nhỡ ra, họ sẽ ân hận suốt đời. Rồi tôi lại thoáng nghĩ, Vũ là anh trai của nàng, cậu ta sẽ là cầu nối cho tôi đến với nàng. Hay, điều đó hoá ra hay. Nghĩ đến đây tôi lại chợt thấy ân hận, sao mình có thể mừng vui trên sự khổ đau của bạn.
Tụi vừa về đến nhà, thì cơn mưa ập đến. Mưa dai dẳng, hướng gió mưa quất vào khung cửa nhà nàng. Có chút hơi men, lậi xúc động vì câu chuyên vừa xẩy ra, tôi nguời bấn bức, bèn mở toang cửa sổ. Trời vẫn mưa như trút nước, sấm chớp đùng đoàng. Trong cơn mưa thoáng nghe tiếng còi xe con bim bim. Nhìn xuống sân, thấy bà già giúp việc bì bõm đội mưa ra mở cổng. Đúng là một người cha có trách nhiệm, ông đã kịp về che chở cho con gái yêu trong đêm giông gió.
Tôi lại thoáng nghĩ đến Vũ. Bằng cách nào đây để Vũ biết về người em gái cùng cha khác mẹ với mình? À hay là tôi sẽ rủ Vũ đến đây. Trên khung cửa này, Vũ sẽ nhận ra cái điều mà bố cậu ta từ lâu vẫn giấu diếm. Đang miên man suy nghĩ và cham ch?m nhỡn vào dờm den mưa gió. Bất chợt một cơn gió quật mạnh, gió giật làm bật tung cánh cửa sổ trên tầng hai nhà nàng. Ngay sau ô cửa, dưới ánh đèn, một cảnh tượng đập vào mắt tôi, nàng và người đàn ông đang xoắn bện vào nhau./.
إرسال تعليق